Tống Y

Chương 124: Vi khuẩn chiến




Đỗ Văn Hạo rùng mình. Hắn chắp tay khẽ nói: “Cao tướng quân, có chuyện gì xin cứ phân phó”.



Cao tướng quân nhìn ra ngoài cửa lều, thấy không còn ai ở đó ông ta mới nghiêm mặt nói tiếp: “Đỗ tiên sinh nên biết sau khi Lương thái hậu và ngoại thích nắm quyền Tây Hạ, Tây Hạ đã nhiều lần xuất binh xâm phạm biên giới Đại Tống, xâm chiếm đất đai, giết hại chúng dân. Lần này triều đình xuất binh đánh Tây Hạ phải giải quyết triệt để cái họa tâm phúc này trước, để sau đó còn tập trung binh lực đối phó với Đại Liêu ở phía Bắc. An phủ sứ Vương Thiều đại tướng quân thống lĩnh binh mã, thu phục biên cương. Quân tiên phong tiến tới Khánh Châu nhưng tấn công không thuận lợi. Vương đại tướng quân rất sốt ruột.



Quân tình dò xét biết ở huyện thành các ngươi xảy ra bệnh dịch hạch, ở đây xuất hiện một loại trang bị giúp người mặc không bị lây dịch bệnh. Đại tướng quân yêu cầu ta đến đây điều tra. Bản tướng quân đã điều tra, quả có chuyện này nên mới tìm đến ngươi”.



Đỗ Văn Hạo nói: “Chẳng lẽ trong đại quân cũng xuất hiện bệnh dịch hạch?”



Cao tướng quân lắc đầu: “Đại quân của ta đang ở Tây Hạ, không bị ảnh hưởng của dịch bệnh. Bản tướng quân lúc nãy hỏi ngươi chi tiết chuyện chống dịch cũng chỉ là tò mò chứ không có ý gì khác. An phủ sứ Vương đại nhân đã ra lệnh: Nếu như trang bị này của ngươi thực sự có hiệu quả thì nó sẽ là thứ vũ khí lợi hại nhất. Nếu như thành Tây Hạ bị dịch bệnh tấn công, dân chúng sẽ náo loạn, thành trì sẽ tự sụp đổ. Mang dịch bệnh đến lây lan trong đại quân Tây Hạ, đại quân chúng ta sử dụng trang bị của ngươi không bị tổn hại gì, đánh đâu thắng đó, không ai có thể ngăn cản được”.



Đỗ Văn Hạo chợt hiểu, bọn họ muốn chuẩn bị một cuộc chiến vi khuẩn.



Thời cổ đại việc sử dụng vũ khí bệnh tật đã có tiền lệ. Khi đại quân của Thành Cát Tư Hãn tấn công thành Constantinople ở Châu Âu. Lúc đó trong quân cũng xảy ra nạn dịch hạch, Thành Cát Tư Hãn đã hạ lệnh vứt thi thể của binh lính bị dịch bệnh vào trong thành làm cho trong thành cũng mắt bệnh dịch hạch và cuối cùng đã hạ được thành. Vấn đề quan trọng là lúc đó không có phương tiện tự bảo vệ mình nên sử dụng vũ khí dịch bệnh rất dễ rơi vào thế lưỡng bại câu thương nên không dám tùy tiện dùng. Bây giờ nếu trang bị của Đỗ Văn Hạo có thể bảo vệ được tướng sĩ thì lọai hình tác chiến này lập tức phát huy giá trị to lớn. Đây mới là nguyên nhân chính của chuyến viếng thăm của vị thiếu tướng Tống triều này.



Vẻ mặt của Cao tướng quân rất đắc ý nhưng thanh âm của ông ta càng lúc càng nhỏ: “Bản tướng quân lần này tới tìm ngươi có ba việc. Mục đích đầu tiên là xác minh độ tin cậy của trang bị của ngươi, điều này đã được kiểm chứng, rất hữu hiệu. Mục đích thứ hai là hỏi ngươi xem có cách nào làm cho bệnh dịch hạch lan tràn nhanh chóng trong quân Tây Hạ mà không hại đến đại quân của ta, cũng hỏi ngươi xem kế hoạch này của An phủ sứ đại nhân có thực hiện được không? Mục đích thứ ba là thương lượng với ngươi về việc mua trang bị này. Ha, ha, tiên sinh, bây giờ mới thực sự là đại giao dịch”.





Đỗ Văn Hạo đã hiểu, cung cấp trang bị phòng dịch cho hơn mười vạn đại quân, thương vụ này hoàn thành hắn sẽ trở thành một đại phú ông trong thành. Nhưng chiến tranh vi khuẩn khác với chiến tranh thông thường. Vi khuẩn sẽ không phân biệt được đâu là binh lính địch quân, đâu là dân thường. Một khi xảy ra, rất nhiều thường dân sẽ thiệt mạng.



Hơn nữa không thể nói đây là cuộc chiến với Tây Hạ mà chỉ là cuộc nội chiến của Trung Quốc. Dùng vũ khí vi khuẩn với người một nhà thì hắn không có hứng thú.



Cao tướng quân lại nói: “Đỗ đại phu, kim sang dược bột tam thất của ngươi, giá trên trời là một lượng bạc một bình nhỏ, bản tướng quân không phải là kẻ ngốc mà không hiểu bụng ngươi nghĩ gì, ha, ha. Nhưng bản tướng quân đồng ý mức giá đó là có dụng ý của ta”.



Điều này đương nhiên chính là đưa cho hắn chút lợi ích để hắn không thể cự tuyệt mà cũng cho thấy thành ý của bọn họ. Điểm này Đỗ Văn Hạo có thể hiểu được sau khi suy nghĩ lại hắn cười gượng gạo rồi nói: “An phủ sứ đại nhân muốn sử dụng bệnh dịch hạch để chống lại địch quân, trên lý thuyết thì có thể dùng được. Vấn đề là, tướng quân ngài cũng thấy sẽ có mấy vạn dân thường bị chết vì bệnh dịch hạch này khi nó lan truyền vào Tây Hạ. Rất nhiều thường dân vô tội sẽ chết vì cuộc chiến này”.



Cao tướng quân gật đầu: “Tiên sinh là người có trái tim nhân hậu, điều này ta đã nghe qua. Hôm nay chứng thực đúng là như vậy. Đỗ tiên sinh, có chuyện này không biết tiên sinh có nghĩ đến không? Nếu chúng ta thấy trang bị của tiên sinh hiệu quả, chúng ta cũng sẽ không cần nói cho tiên sinh biết kế hoạch tác chiến, chỉ cần dùng thân phận của một phú thương đến đặt mua số lượng lớn trang bị, bí mật trang bị cho đại quân. Sau đó đem tử thi mắc bệnh vứt vào trong thành của địch quân, đợi khi địch quân xảy ra đại loạn thì đại quân sẽ tấn công, đánh chiếm thành trì. Cần gì phải tốn lời thương lượng với ngươi, đúng không?”



Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, hắn thấy điều đó rất đúng.



Cao tướng quân nói tiếp: “Đỗ tiên sinh, ngươi là người nhân hậu. Kỳ thật An phủ sứ Vương đại nhân cũng thế, đại nhân rất lo lắng bệnh dịch hạch sẽ lan tràn, hại cho dân chúng nên mới sai bản tướng tới gặp ngươi thương lượng xem sử dụng bệnh dịch hạch thế nào tốt nhất, vừa có thể khắc chế được địch quân, vừa không gây hại cho dân thường vô tội. Nói thật cho ngươi biết, kế hoạch tấn công địch quân bằng bệnh dịch hạch Vương đại nhân đã lên xong. Gần đây bệnh dịch đã giảm nhẹ, chúng ta ở đây mua y phục cách ly và mặt nạ phòng độc của Ngũ Vị đường với giá cao cũng được tới mấy ngàn bộ, đã vận chuyển ra tiền tuyến trang bị cho quân tiên phong. Việc này không thể dừng lại được. Vương đại nhân bảo ta đến gặp ngươi xem có biện pháp nào khống chế bệnh dịch hạch để tránh gây tai họa cho người vô tội”.




Đỗ Văn Hạo lúc này mới hoàn toàn thấu hiểu vì sao dịch bệnh đã bị đẩy lui mà giá cả của loại trang bị này vẫn rất cao. Sản xuất ra đến đâu đều có người đến mua tới đó với giá cao ngất ngưởng. Hắn cứ tưởng dân chúng có nhiều tiền, thì ra quân Tống cho người đến thu mua.



Giờ đây hắn đã hiểu, cuộc chiến vi khuẩn này là không thể tránh được, kế hoạch tác chiến đã xác định, bên quân đội đã có đủ trang bị dành cho quân tiên phong. Bây giờ bọn họ mới tìm đến hắn để hỏi về biện pháp khống chế không cho cuộc chiến vi khuẩn này lan rộng. Bọn họ rõ ràng không sợ hắn không giúp đỡ. Mà dù hắn không giúp đỡ quân đội thì chỉ với số y phục cách ly và mặt nạ phòng độc đã mua được, cuộc chiến vi khuẩn chắc chắn sẽ diễn ra.



Có thể khẳng định bọn họ tới tìm hắn chính để hỏi về biện pháp khống chế bệnh dịch hạch cùng với nỗi lo lắng dịch bệnh sẽ làm hại tới dân chúng vô tội. Chính xác phải nói là bọn họ lo bệnh dịch hạch sẽ quay lại làm hại chính dân chúng Đại Tống. Làm cho dân chúng của chính mình bị chết vì dịch bệnh là tội ác không thể dung thứ, nên bọn họ mới đến hỏi hắn về biện pháp khống chế loại dịch bệnh này.



Cao tướng quân thấy Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không nói liền nói tiếp: “Chuyện này không thể làm khác được. Tiên sinh cũng biết Tây Hạ là mối đại họa trong lòng của Đại Tống. Tây Hạ đã nhiều lần tập kích, giết hại dân chúng, chiếm đóng thành trì. Khánh Lịch năm thứ năm, Tây Hạ đã xâm chiếm biên giới Đại Tống. Đã xảy ra đại chiến ở Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên, Định Xuyên, quân Đại Tống chúng ta đều đại bại, binh sĩ tử vong rất nhiều. Lần này Tây Hạ lại ngang nhiên khiêu chiến, xâm phạm biên giới. Bất đắc dĩ triều đình phải dùng biện pháp động binh”.



Đỗ Văn Hạo biết rất ít về cuộc chiến tranh giữa Đại Tống và Tây Hạ. Cuộc chiến giữa Đại Tống, Đại Kim, Đại Liêu hắn cũng chỉ biết sơ qua trong sách vở. Hắn thực sự không biết quân đội Đại Tống lại yếu nhược đến thế.




Cao tướng quân ưỡn ngực nói: “Lần xuất binh này triều đình đã hạ quyết tâm, không ca khúc khải hoàn không thu binh. Phải đánh bại Tây Hạ, giải trừ mối họa trong lòng để rảnh rang đối phó với Đại Liêu. Cuộc chiến này không chỉ quan hệ tới sự vinh nhục của giang sơn xã tắc Đại Tống, mà còn quan hệ tới sự an nguy của dân chúng vùng biên cương. Nếu như tiên sinh có thể nghĩ ra biện pháp khác chế dịch bệnh mà không làm phương hại tới dân thường, địch quân không có khả năng chống cự tất sẽ nhanh chóng đầu hàng. Không cần giao chiến mà đánh bại địch quân, chiến tranh nhanh chóng kết thúc, sẽ giúp cho dân chúng hai nước thoát được nạn binh đao. Đây chính là công đức không gì sánh nổi, thậm chí còn lớn hơn việc tiên sinh hành y tích đức”.



Đỗ Văn Hạo đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trong người dâng trào. Kỳ thật lúc đó cả Tây Hạ và Đại Tống đều thuộc về Trung Quốc, là một bộ phận của dân tộc Trung Hoa, trên thực tế đây là một cuộc nội chiến. Nhưng truyền thống đề cao người Hoa Hạ làm cho hắn có cảm giác bị ngoại tộc khuất phục, một cảm giác như muốn cầm vũ khí ra trận.




Ngẫm lại thấy Cao tướng quân nói cũng đúng, đại chiến thế giới thứ hai năm đó, Mỹ thả bom nguyên tử xuống làm cho Nhật Bản đầu hàng, loại vũ khí này được sử dụng sẽ nhanh chóng chấm dứt chiển tranh, Đỗ Văn Hạo bèn nói: “Được ta giúp! Nhưng không được gây thiệt hại cho dân thường, cũng nhất định phải mau chóng chấm dứt cuộc chiến này”.



“Tốt quá!” Cao tướng quân cười nói: “Xin nghe chỉ dẫn của tiên sinh”.



Vấn đề đầu tiên là chế tạo vi khuẩn. Đỗ Văn Hạo nhớ lại chương trình “Mặt trời đen 7311”, Nhật Bản hình như sản xuất vũ khí vi trùng từ bệnh dịch hạch, sau đó dùng đạn pháo bắn ra. Nhưng cái này không thể tìm ra trong một thời gian ngắn, hơn nữa chính hắn cũng không hiểu biết gì về điều này. Vấn đề cơ bản là bọn họ chỉ muốn biết biện pháp khống chế bệnh dịch hạch lan truyền chứ không phải là phát huy hiệu quả của bệnh dịch hạch. Vì vậy Đỗ Văn Hạo cũng không đề xuất ý kiến gì về vấn đề này.



Làm thế nào khống chế bệnh dịch hạch? Tấn công và chiếm giữ thành trì bị bệnh dịch hạch, tiến hành trừ độc, diệt khuẩn là vấn đề mấu chốt với Đỗ Văn Hạo. Phương thuốc Trung y dùng để chống lại bệnh dịch hạch mà Đỗ Văn Hạo điều chế rồi tẩm vào mặt nạ phòng độc, diệt khuẩn đã có hiệu quả rất tốt. Trong công việc phòng dịch hắn đang sử dụng thuốc nước để trừ độc, khống chế dịch bệnh lây lan cũng cho hiệu quả rất rõ ràng.



Đỗ Văn Hạo hắng giọng nói: “Kỳ thật biện pháp khống chế dịch bệnh cũng rất đơn giản. Binh sĩ mặc y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc, cách ly khu vực dịch bệnh, hỏa thiêu tất cả các thi thể, tiến hành diệt chuột, dọn sạch rác bẩn sau cùng dùng nước thuốc tẩy trùng tòan bộ khu vực. Trong vòng mười ngày nếu như không phát sinh thêm bệnh nhân thì chứng tỏ dịch bệnh đã bị loại trừ”.



Cao tướng quân liên tục gật đầu: “Tốt lắm, tiên sinh nói không sai. Bản tướng quân điều tra biết ngươi cũng đã làm thế khi phòng chống dịch ở huyện thành. Vừa rồi ngươi nói phương pháp đó, vấn đề quan trọng nhất chính là thuốc nước, đúng không? Nói thật chúng ta đã từng xem xét cẩn thận mặt nạ phòng độc của ngươi, cũng cho người làm thử, nhưng hiệu quả phòng độc rất kém. Sau đi điều tra mới biết mặt nạ phòng độc của Ngũ Vị đường có tẩm thuốc nước, có thể tiệu trừ được bệnh dịch hạch, vì vậy chúng ta mới phải đi mua mặt nạ phòng độc của Ngũ Vị đường”.



Đỗ tiên sinh, hy vọng người có thể bán cho chúng ta phương thức điều chế loại thuốc đó. Bao nhiêu tiền tiên sinh cứ nói. Bản tướng quân sẽ không mặc cả một đồng nào”