Chương 4: Đinh Khu
Tống Phong trở về Thành Ngục thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng.
Trong quãng thời gian này, ngoại trừ công việc thường ngày, Tống Phong đều nhốt mình trong phòng.
Bên trong phòng lúc này, Tống Phong ngồi trên giường, hai mắt khép hờ.
Trước mặt hắn là một bức vẽ cơ thể người với những ký hiệu dày đặc. Bên trên cơ thể ngoài nét vẽ bằng mực đen thì có những chấm đỏ chạy dọc thân người trông rất bắt mắt. Mà ở vị trí trái tim, đan điền, giữa trán, lại có lần lượt ba chấm màu tím.
Tống Phong cả người nhìn qua tựa như một pho tượng, lặng yên không nhúc nhích. Chỉ có lồng ngực là trập trùng lên xuống theo một tiết tấu nhanh chậm khác thường.
Không biết qua bao lâu, Tống Phong mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí.
Cả người Tống Phong theo khoảnh khắc này toát ra một loại khí tức kỳ dị, cả người dường như bao phủ bởi một loại từ lực nào đó. Nhưng khi nhìn kỹ lại, sẽ thấy hắn không khác gì bình thường.
Tống Phong trầm ngâm cảm nhận biến đổi của cơ thể mình, hồi tưởng lại nội dung trên mảnh giấy kia liền cảm thấy nó quả thật xứng đáng để Điền phó tổng quan vì đó đỏ mắt.
Bên trong tờ giấy kia ghi lại khẩu quyết tu luyện một loại kỳ công có tên “Dẫn Lực Quyết”.
Theo như công pháp này nói, nguyên bản sinh vật khi vừa mất đi, phần lực lượng trong cơ thể sẽ theo đó tan biến, hòa tan vào trong không gian vô hình. Loại kỳ công này dựa vào điều đó, trong khoảnh khắc khi sinh linh t·ử v·ong, vận dụng khí thể trong người tạo thành một loại hấp lực khiến cho lực lượng của sinh linh vừa c·hết đi kia do bị mất khống chế sẽ trở thành lực lượng của bản thân mình sử dụng.
Loại kỳ công này càng giống hơn một loại tà công. Thế nhưng hiệu quả đúng là không thể bàn cãi. Chỉ có điều nó cũng có hạn chế, ví dụ như sinh linh cần phải t·ử v·ong thì mới có thể hấp thụ, ngoài ra, Tống Phong còn phải chạm vào tử thi mới có thể điều khiển cỗ hấp lực này.
Tống Phong sau khi trở về cũng đắn đo thật lâu, cuối cùng quyết định tu luyện. Hắn tự dặn lòng, chỉ cần một phần vạn có điều gì khác thường liền lập tức dừng lại.
Lúc này, Tống Phong đi tới góc tường ngồi xuống, đưa tay nắm lên một cái lồng sắt nhỏ.
Bên trong lồng sắt, có một con chuột lớn bằng bàn chân, nhìn qua có vẻ cực kỳ táo bạo hung ác. Nó giơ nanh múa vuốt như muốn cắn phá lồng lao ra ngoài.
Ở nơi ngục tù này, thứ không thiếu nhất chính là những loài gặm nhấm này. Tống Phong trong ngày thường dọn dẹp cũng thường bắt gặp. Trước đây hắn cũng chỉ tùy tiện đuổi đi, nhưng nửa tháng nay hắn lại bắt đầu sử dụng chúng làm vật thí nghiệm, hay nói đúng hơn là dùng để luyện công.
Chỉ thấy Tống Phong dùng một thanh chủy thủ đâm một nhát, con chuột lập tức trợn mắt t·ử v·ong.
Cùng lúc đó, Tống Phong đưa bàn tay chạm nhẹ vào người nó, dựa theo khẩu quyết Dẫn Lực Quyết vận chuyển.
Trong chớp mắt, Tống Phong cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một tia lực lượng theo đó truyền vào trong người Tống Phong.
“Thành công!”
Tống Phong mừng như điên.
Trong vòng nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên Tống Phong thành công. Điều này khiến cho hắn kích động vô cùng.
Khương lão đầu thật sự không có gạt Tống Phong, đây quả là một đại cơ duyên. Đồng thời Tống Phong cũng biết, nếu như để Điền phó tổng quản biết được Tống Phong đem cơ duyên của hắn c·ướp đi, hạ tràng của Tống Phong chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Trong đầu Tống Phong dần dần hình thành một kế hoạch cho con đường sắp tới của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Phong dậy thật sớm, bỏ ra hai mươi đồng tiền từ nhà bếp mua một bình Nữ Nhi Hồng đi thẳng đến khu Đinh.
Thành Ngục được chia làm năm khu: Ất, Giáp, Bính, Đinh, Mậu.
Trong đó Ất, Giáp, Bính là ba khu vực dùng để nhốt tù phạm. Đinh khu lại là nơi chuyên dụng để hành quyết tử tù.
Tống Phong trước đây từng nghe nói trước khi xây dựng Thành ngục, nơi này là một bãi tha ma khổng lồ, rất nhiều người thậm chí ngay cả ban ngày cũng không dám đi ngang qua nơi này.
Mà Đinh khu, trải qua nhiều năm hành quyết tử tù, sớm đã âm khí ngập tràn. Dù là Tống Phong khi tới nơi này thì trời đã sáng tỏ nhưng vẫn có cảm giác rợn người.
Nhất là khi đi ngang qua Trảm Thủ Đài thì càng cảm giác có một luồng khí lạ lan tràn. Chỉ là cảm giác này chỉ thoáng qua thì trong cơ thể Tống Phong liền có một luồng khí tức tự động hóa giải những khí lạ lan tràn này.
Tống Phong dựa theo trí nhớ, men theo lối đi cũ kỹ đi tới một dãy phòng đá. Theo trí nhớ của Tống Phong, quản ngục Đinh Khu họ Hùng tên Thiết.
“Tiểu Phong, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây, ở đây cũng không cần quét dọn a.”
Một tiếng nói hùng hậu ồm ồm vang lên khiến Tống Phong giật mình, vội vàng đi nhanh mấy bước đưa bình rượu trong tay ra nói:
“Tham kiến Hùng đại nhân. Nghe nói đại nhân thích uống Nữ Nhi Hồng, hôm nay ti chức đặc biệt vì ngài chuẩn bị.”
“Đại cái gì nhân, gọi Hùng đại ca liền tốt. Tiểu tử, có việc mau nói. Ngươi ta cũng không tính xa lạ. Không cần khách khí.” Hùng Thiết cầm lấy bình rượu cười nói.
“Hùng đại ca, tiểu đệ muốn đến Đinh khu làm việc. Ta nghe nói bên này đang cần người.” Tống Phong nhìn nhìn chung quanh không có ai, lại cẩn thận đem một cái hồng bao trơn tru đưa vào tay Hùng Thiết.
Hùng Thiết sờ sờ cái túi một chút, cũng chưa có thu lại, nhỏ giọng đáp:
“Chỗ ta hiện tại chỉ còn vị trí dọn tử thi sau khi hành quyết. Những vị trí tốt khác đều đã có người đến… ngươi xem…hay là chờ một thời gian sau quay lại. Ta sẽ lưu ngươi cái vị trí tốt.”
“Hùng đại ca, tiểu đệ không sợ vất vả, chỉ cần có thể ra sức vì chính nghĩa cống hiến chút sức. Nơi này vị trí dọn tử thi rất hợp ý tiểu đệ, mong đại ca giúp đỡ.” Tống Phong đè nén kích động, tận lực để âm thanh lộ ra có vẻ hơi hơi bất đắc dĩ.
Hùng Thiết thấy vậy, thở dài: “Được, sớm biết tiểu tử ngươi chăm chỉ cẩn thận, có người như vậy ta cũng an tâm. Có điều vị trí này không được sạch sẽ lại cực nhọc, trước đây mấy cái đều chạy mất. Ta cũng đang đau đầu, ngươi đến coi như ta yên tâm. Còn cái này…”
Vừa nói, Hùng Thiết muốn đem hồng bao trả lại.
Tống Phong liền nhanh tay cản lại, chân thành đáp:
“Hùng đại ca, ngài giữ lấy uống rượu. Ta một thân cô nhi, nơi đây xem như nhà ta, đối với tiền bạc cũng không có quá nhiều truy cầu. Chỉ cầu một thân chính khí có thể đối với nơi này tận hiến chút sức. Sau này còn mong đại ca chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ha ha, tốt. Ngày mai ngươi có thể đến đây làm việc.” Hùng Thiết ánh mắt sáng lên, càng nhìn Tống Phong càng cảm thấy thuận mắt.
“Đa tạ Hùng đại ca nâng đỡ.” Tống Phong hài lòng chắp tay nghiêm mặt nói.
Trước khi đến nơi này, Tống Phong còn suy nghĩ đủ loại tình huống, cho rằng bản thân cũng sẽ tốn một phen công phu. Nhưng không ngờ tình huống thuận lợi quá sức tưởng tượng.
Điều này làm cho Tống Phong nhẹ nhõm phần nào.
Mà cũng vì lần này khơi thông Hùng Thiết, Tống Phong coi như một tạp dịch chính thức chuyển thành ngục tốt chính thức, có công việc và vị trí hẳn hoi.
Ở trong Thành Ngục này ai cũng biết, chỉ có đầu nhập vào một khu nào đó trong Ngũ Đại Khu thì mới có thể xem như chân chính là người của Thành ngục.
Tống Phong đồ đạc không nhiều, lại càng không có gì quyến luyến. Dù sao cũng chỉ là chuyển vài bước chân, không quan trọng gì mấy.
Sáng hôm sau, hắn đúng giờ đến Đinh khu báo cáo. Được dẫn đến chỗ ở, đồng thời cũng được đổi lệnh bài thân phận thành màu đồng.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Phong được giảng giải một chút tình huống nơi này.
Theo đó, phạm nhân bình thường nếu không có gì đặc thù thì sau khi đến hạn hành quyết sẽ được đưa lên Trảm Thủ Đài hành quyết tại chỗ. Chỉ trừ một số trường hợp bên trên muốn xử trảm răn đe mới chém đầu thị chúng, cho bình dân bá tánh vây xem. Còn lại, hơn tám phần tử tù đều từ nơi này mà rơi đầu.
Tống Phong đối với những chuyện này cũng không có ý kiến gì. Hắn chỉ là một ngục tốt nho nhỏ, nhân gian thị phi còn không đến lượt hắn quản.
Mà với thực lực của hắn hiện tại, muốn quản cũng không quản được.
Mấy ngày sau đó, Tống Phong rốt cuộc chứng kiến buổi hành hình đầu tiên.
Giờ Ngọ.
“Khặc khặc, lão tử cho dù c·hết cũng sẽ thành quỷ về tìm các ngươi chơi đùa.”
Một hán tử dáng người cao lớn toàn thân bị trói chặt, sắc mặt vàng như nghệ vừa bị hai gã quan binh kéo lên Trảm Thủ Đài vừa la lớn.
Trên Trảm Thủ Đài lúc này có ba người. Trong đó Hùng Thiết ngồi ở một bên, trước mặt là một xấp giấy.
Đứng bên cạnh là một trung niên thư sinh cao gầy và một đao phủ hình thể to lớn để ngực trần.
Trung niên thư sinh thấy hán tử kia bị mang đến Trảm Thủ Đài thì đưa cánh tay vuốt chòm râu dê, cầm giấy bắt đầu đọc:
“Doãn Đồng, ba mươi tám tuổi, quê quán không rõ. Tội danh s·át h·ại đồng nam đồng nữ, uống máu ăn thịt người, tiền dâm hậu sát, tội ác khó dung, xử tử ngay không cần giam giữ.”
“Khặc khặc, các ngươi những người này trông thật rắn chắc, thịt chắc chắn rất ngon. Mẹ nó, lão tử thành quỷ sẽ về tìm từng người một ăn thịt nhai xương, uống tận sạch máu của các ngươi cho thỏa thích…. Cáp cáp cáp“ Doãn Đồng rống lên, hai mắt đỏ bừng tơ máu, điên cuồng nói.
Hình như mọi người đối với tình huống này tập mãi thành quen.
Hùng Thiết mí mắt ngay cả động cũng không thèm động, bàn tay khẽ vẩy.
Đao phủ thấy vậy liền cầm bầu rượu kế bên uống một ngụm lớn, sau đó phun lên thanh đại đao đã được mài sáng loáng.
“Ya…Phập!”
Đầu người lăn lông lốc. Một dòng máu theo cổ phun ra.
Tống Phong thấy cảnh này, liền biết đã đến lúc làm việc liền bước tới.
Chạm vào xác Doãn Bình, một luồng lực lượng mạnh mẽ theo bàn tay chạy thẳng vào ngươi khiến cho Tống Phong cảm giác mừng rỡ.
“Phát!” Tống Phong cố nén kích động, tận lực bảo trì bình tĩnh, bắt đầu xử lý hiện trường.
“Các ngươi những tử tù này giúp ta mạnh lên, ngày sau tất yếu vì các ngươi tìm tới cao tăng đem các ngươi hồn phách độ hóa siêu sinh.” Tống Phong không biết suy nghĩ đến cái gì, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Không biết có phải do vấn đề tâm lý hay do vấn đề gì khác mà sau khi Tống Phong có ý nghĩ kia, ánh mắt nhìn Trảm Thủ Đài cùng Thành Ngục này chẳng khác gì một tòa bảo tàng.