Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tống Tiên Hành

Chương 37: Sâm Lâm Tiềm Tu




Chương 37: Sâm Lâm Tiềm Tu

Vô Biên Sâm Lâm.

Vốn được biết đến là một trong Ngũ đại cấm địa của Tu tiên giả, Vô Biên Sâm Lâm là địa bàn của yêu thú nhiều năm nay.

Truyền thuyết nói rằng rất lâu về trước, yêu tộc mới là chúa tể mọi vùng đất trên thế giới này. Tuy nhiên, theo lực lượng tu sĩ xuất hiện, nhân tộc với sự sinh sôi nảy nở cực kỳ nhanh chóng sản sinh ra rất nhiều cường giả đã đẩy yêu tộc toàn bộ rút lui về Vô Biên Sâm Lâm.

Nhưng không biết vì sao nhân tộc cường giả sau khi truy đuổi đến Vô Biên Sâm Lâm thì đồng loạt rút lui.

Cho đến hiện tại, cũng không có bất cứ người nào biết được rốt cuộc bên trong nơi sâu thẳm nhất của Vô Biên Sâm Lâm có thứ gì.

Chỉ biết, Vô Biên Sâm Lâm cũng chia thành nhiều khu vực. Từ khu vực ngoại vi là nơi sinh sống của một số loài thú nhỏ bình thường. Đi sâu hơn là Yêu thú bất nhập lưu mà lần trước hình thành Lang triều đã t·ấn c·ông Tam Tinh Thành.

Xa xôi hơn là khu vực của những yêu thú cấp một, cấp hai, càng ngày càng tăng lên.

Trải qua nhiều năm giao thủ, tu tiên giả rốt cuộc phát hiện những yêu thú cấp một đã có lực lượng tương ứng với tu sĩ Luyện Tinh Cảnh, yêu thú cấp hai cũng tương ứng tu sĩ Luyện Khí Cảnh… cứ vậy tăng dần. Nhưng thường thường, ngoại trừ những thần thông đặc thù của mỗi tộc đàn thì yêu thú thường dựa vào nhục thân để chiến đấu là chính.

Hiện tại là cuối đông, tuyết rơi rất dày, khắp nơi đều bị một màu trắng bao phủ.

Những thân cây khổng lồ bị tuyết bám thật dày, thỉnh thoảng lại bị gió mạnh thổi qua làm cho bụi tuyết bay đầy khắp không gian, khiến khung cảnh càng thêm mờ ảo.

Bên dưới lớp tuyết dày, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có những dòng nước ngầm do tuyết tan đang bắt đầu chảy róc rách, báo hiệu cho mùa xuân đang lặng lẽ tới.

Dưới gốc cây thông già, một cái đầu nhỏ trắng như tuyết cùng đôi mắt màu hồng ngọc đột ngột ló ra khỏi một cái hang bị tuyết che khuất.



Đôi mắt hồng ngọc cẩn thận quan sát chung quanh, sau đó rụt vào bên trong. Chừng mấy hơi thở sau, nó lại ló ra, lỗ mũi mang theo nhiệt khí ngửi ngửi như muốn đánh hơi thứ gì đó.

Cứ như vậy, nó chui ra rụt vào đến ba bốn lần, cho đến lần thứ năm, hình như nó cảm giác nơi này đã an toàn, mới lấy hết dũng cảm chui ra ngoài.

Đôi mắt láo liên như muốn phát hiện tất cả mọi động tĩnh chung quanh một cách nhanh nhất, con thỏ cuối cùng cũng rời khỏi hang.

Mà theo sau nó, là bốn thân hình bé bỏng trắng muốt như những cục bông gòn nhỏ xíu, những đôi mắt bé như hạt tiêu tò mò hít thở bầu không khí lạnh lẽo mà trong lành của bên ngoài.

Gia đình thỏ này là một trong rất nhiều cư dân của những loài động vật nhỏ sống thâm niên nhiều năm ở khu vực ngoại vi Vô Biên Sâm Lâm này.

Năm nay mùa đông thật dày, gia đình thỏ này đã trú ẩn trong hang rất lâu.

Hiện tại thời tiết đã có chút dấu hiệu ấm lên, những dòng nước chảy róc rách cùng mùi mầm cỏ non mơn mởn đang chuẩn bị trồi lên khỏi mặt đất đã khiến gia đình thỏ này không thể chờ đợi nhiều hơn nữa.

Bọn chúng quyết định ra bên ngoài hít thở chút không khí trong lành, thuận tiện tìm chút cỏ non nhấm nháp thay cho mớ đồ ăn tích trữ trong hang đã trở nên ẩm mốc.

Thỏ mẹ vô cùng cẩn thận. Vị hôn thê của nó, cha của lũ trẻ này đã bị m·ất m·ạng khi ra ngoài kiếm thức ăn dự trữ cho mùa đông, vì vậy mà nó phải một mình chăm sóc tất cả bốn đứa con nhỏ này.

Nhanh chóng tìm mấy một củ non đang nứt đất, thỏ mẹ ôm lấy củ non nhai ngấu nghiến. Nó đang rất cần sữa cho con bú. Mà lũ thỏ con thì như bốn cục bông gòn đùa giỡn chạy vòng quanh một gốc cây khô.

“Chi…chi”

Thỏ mẹ kêu lên mấy tiếng, dường như muốn dặn lũ con không được đi quá xa.



Tuy nhiên, lũ con dường như không nghe thấy âm thanh này. Kể từ khi ra đời, bọn chúng hoàn toàn sống trong môi trường chật chội và khó chịu trong hang, bây giờ đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cả đám đều hết sức háo hức.

Đột nhiên, thỏ mẹ dường như cảm giác được nguy hiểm, lập tức kêu liên hồi, mong muốn lũ con chạy vào hang.

Từ phía gốc cây đối diện, một bóng trắng lấy thế sét đánh bưng tai lao tới.

Nhìn kỹ, thì ra đây là một con chồn trắng.

Tốc độ của con chồn trắng nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã lao đến chỗ bầy thỏ.

Thỏ mẹ không chui vào hang mà chờ cho đến khi bốn con thỏ con lần lượt chui vào, nó mới theo cuối cùng muốn đưa đầu vào hang.

Nhưng đã quá trễ!

Con chồn đã tới trước một bước, nó giơ móng vuốt cùng bộ nanh sắc bén hướng về phía cổ của con thỏ mẹ như muốn kết liễu chỉ trong một cú cắn duy nhất.

Thỏ mẹ lúc này tràn đầy sợ hãi, nó muốn lui lại, nhưng con chồn tinh ranh sớm đã dùng móng vuốt chờ sẵn.

Vẻ tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt hồng ngọc.

Nhưng ngay khi cú cắn chỉ còn cách cổ của thỏ mẹ một chút xíu, con chồn đột nhiên cảm giác cả người mình bị nhấc bổng lên.

“Tiểu tử, bốn đứa nhỏ kia có chút đáng thương, để lại một người chăm sóc chúng đi.”



Một thanh niên mặc bạch y, mài kiếm mắt sáng nhìn con chồn trong tay cười nói.

Người này đúng là Tống Phong!

Chỉ thấy Tống Phong nhoáng lên một cái liền đạp lên một nhánh cây, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

Con thỏ mẹ từ cõi c·hết trở về, đôi mắt ngơ ngác nhìn theo thân ảnh Tống Phong rồi nghi hoặc nhìn chung quanh. Nhưng rất nhanh nó liền chui vào hang, biến mất khỏi màn tuyết dày đặc đang kéo tới.

Tống Phong thân ảnh len lỏi trong rừng cực kỳ quỷ mị, đem con chồn thả ở một bãi đất trống, từ trong túi trữ vật ném cho nó một khối thịt rồi rời đi.

Trên lưng chừng một ngọn núi nhỏ có một bệ đá cheo leo, người thường không thể nào tiếp cận chỗ này.

Nơi này có một gian nhà gỗ đơn sơ bị tuyết bám đầy. Mà đứng từ vị trí này nhìn ra thật xa, có thể thấy một ngọn núi to cao mờ ảo trong tuyết trắng, chính là khu quặng mỏ Hắc Thạch Sơn.

Năm năm trước, Tống Phong sau khi từ Đạo Huyền Môn trở lại nơi này, phát hiện Âu Dương Gia đã bị quan phủ tróc nã, tuyên bố vướng vào tội g·iết người cùng thông đồng thổ phỉ, ngay cả Từ gia cũng tham dự rất sâu. Những người liên quan bị xác định có tội đều bị xử trảm. Riêng phụ nữ trẻ em và những người trải qua điều tra phát hiện vô tội đều bị biếm làm dân thường, đày đến biên hoang sinh sống.

Tống Phong đối với những sự tình này hoàn toàn không có chút hứng thú, mà đi đến đây dựng lên một gian nhà gỗ, một bên hoàn thành nhiệm vụ đã nhận trước đó, một bên tận dụng thời gian này để tu luyện.

Bốn năm trước, Tống Phong rốt cuộc ở nơi này một bên dùng số linh thạch có được từ đổi Tinh Kim để tu luyện, rốt cuộc thành công vượt qua bình cảnh tiến giai cảnh giới Luyện Tinh Cảnh Trung kỳ.

Mấy năm nay, một bên tu luyện, một bên dùng hoàn cảnh đặc thù nơi này mà Tống Phong tiến hành đem tu vi củng cố ngày càng vững chắc. Hắn ẩn ẩn cảm giác chỉ cần mình bế quan cảm ngộ một thời gian có thể đem tu vi tiến vào Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ.

Bản thân tiến cảnh nhanh như vậy, chính Tống Phong cũng có chút bất ngờ, đồng thời đối với linh căn bản thân cũng có chút nghi ngờ.

Nếu không phải chỉ có tu sĩ từ Hóa Đan Cảnh trở lên mới có thể trực tiếp đo lường linh căn của một người, Tống Phong cũng sẽ không ngại mà tự kiểm tra lại linh căn của bản thân xem như thế nào.

Nhất là loại lực lượng từ Trắc Linh Châu kia làm cho Tống Phong mơ hồ cảm giác hình như tính huống linh căn bản thân có chút gì đó khác thường.