Chương 121: So Đấu Thần Thông
Hắc Hùng thấy cảnh này thì gừ một tiếng, liên tục vung quyền lên phía trên.
Chỉ trong chớp mắt, mấy đạo quyền ảnh theo đó ầm ầm bay ra, vậy mà sinh sinh ngăn cản không cho chín đạo hắc ảnh rơi xuống.
Mà cũng cùng lúc đó, hắc nhận và kiếm ảnh cách đó không xa cũng đồng thời v·a c·hạm với nhau.
Những hắc nhận có vẻ tràn đầy lực lượng nhưng khi gặp phải kiếm ảnh tựa như gặp phải khắc tinh liền bị chặn lại.
Hắc Hùng thấy cảnh này, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ bất ngờ.
Cũng ngay khoảnh khắc này, quanh thân nó đột nhiên chớp động rồi xuất hiện một sợi dây thừng thô to, trong tích tắc đem toàn thân nó ầm ầm trói lại.
Thân ảnh Tống Phong ở cách đó không xa cũng đồng thời hiện ra, trong tay vẫn nằm chặt pháp quyết thôi động Khốn Linh Thằng đem Hắc Hùng vây trói.
Chỉ có điều, sắc mặt Tống Phong còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy Hắc Hùng đột nhiên phẫn nộ rống lớn, toàn thân da thịt bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Bên dưới làn da của nó lúc này đột nhiên nhúc nhích liên tục như có hàng nghìn đầu côn trùng đang lúc nhúc bò tới bò lui. Cũng đồng thời lúc đó, hình thể của Hắc Hùng vậy mà chuyển sang màu xám, ánh mắt cũng càng thêm lăng lệ.
Điều kỳ dị là mắt trái của Hắc Hùng vậy mà dần dần chuyển sang màu xanh lam.
Tống Phong trong lòng thầm kêu không ổn.
Hắn đã quên, Khốn Linh Thằng dùng đối phó một ít tu sĩ có nhục thân kém, chiến đấu dựa vào pháp lực thì còn có hiệu quả tốt. Riêng con Hắc Hùng này lại có nhục thân mạnh mẽ, hiển nhiên sẽ không thể phát huy tác dụng quá lớn.
Chỉ thấy Khốn Linh Thằng mặc dù có thể co giãn, nhưng lúc này quang mang trên thân nó cũng chớp động liên tục.
Cảm nhận Khốn Linh Thằng có thể bị hủy bất cứ lúc nào, sắc mặt Tống Phong trầm xuống vội vàng đem Khốn Linh Thằng thu lại, đồng thời pháp quyết trong tay đang muốn thay đổi xuất ra vật gì đó thì đột nhiên Hắc Hùng gầm lên dữ dội.
Hai mắt nó lúc này tràn ngập âm lãnh, vung tay vung chân, trong miệng grừ grừ những âm thanh cực kỳ khó hiểu.
Chỉ thấy dần dần, trong miệng nó đột nhiên hình thành một khối quang cầu lam sắc.
Khối cầu này vừa xuất hiện chỉ nhỏ bằng hạt gạo, nhưng theo thời gian, nó càng ngày càng to, cho đến khi gần bằng quả trứng gà thì mới chậm rãi ngừng to ra.
Mà Hắc Hùng theo quang cầu lam sắc ngày càng lớn, hình thể của nó rõ ràng co rút lại một vòng, sắc mặt cũng có vẻ cố gắng hết sức.
Bất quá, Tống Phong khi nhìn cảnh này, ánh mắt ngưng lại, đột nhiên nghĩ tới gì đó, thất thanh:
“Thiên phú thần thông!?”
Theo những gì hắn từng đọc qua trong điển tịch, trong yêu tộc, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số yêu thú có được năng lực kỳ dị. Những yêu thú này cũng tương tự như nhân loại có được linh căn vậy, địa vị cực kỳ cao.
Hơn nữa, những yêu thú có được năng lực kỳ dị này khi thức tỉnh thiên phú thì tự thân huyết mạch truyền thừa sẽ giúp cho chúng thức tỉnh một loại thần thông nào đó không ai đoán trước được.
Những thiên phú thần thông này có mạnh có yếu, có phòng thủ cũng có công kích… thiên hình vạn trạng.
Nhưng con Hắc Hùng này, vậy mà sở hữu thiên phú thần thông mang tính công kích.
Mà cho dù đây không phải thiên phú thần thông, thì khí tức từ bên trong quang cầu trong miệng Hắc Hùng cũng không phải Tống Phong có thể tùy ý đón đỡ.
Chỉ cảm nhận sơ qua thôi hắn cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm.
Ngay lúc Tống Phong muốn đưa tay lấy ra thứ gì đó thì đột nhiên con mắt đã chuyển sang màu xanh lam của Hắc Hùng lóe lên một tia quang mang, trong tích tắc đem toàn bộ cả người hắn bao phủ lại.
Tống Phong đột nhiên rùng mình, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên đem toàn thân mình bao phủ. Khiến cho Tống Phong cảm giác như sa vào vũng bùn, toàn thân bị giam cầm trong một loại vật chất huyền bí nào đó, cử động cực kỳ khó khăn.
Ngay cả nháy mắt, lúc này đối với Tống Phong cũng là một việc cực kỳ khó khăn chứ đừng nói là di chuyển.
Hình như chỉ chờ có vậy, Hắc Hùng há mồm, gầm lên một tiếng dữ tợn.
Nhất thời, quang cầu vỡ ra, hình thành một đạo cột sáng thô to từ trong miệng nó bay ra.
Không gian nơi này tối tăm mờ ảo. Lúc này nhìn lại chẳng khác nào có một luồng ánh sáng từ đèn chiếu soi thẳng về phía Tống Phong.
Ánh sáng này mang theo lực lượng cùng hủy diệt, ầm vang lao tới.
Chỉ là ngay trong tích tắc này, dưới chân Tống Phong chợt lóe lên một tia hắc ảnh.
Hắc ảnh này vừa lóe lên, lập tức cả người Tống Phong bị giật mạnh một cái, trong phút chốc liền bị kéo ra khỏi ‘vũng bùn’ mà trước đó hắn bị thần thông kỳ dị của Hắc Hùng giam cầm.
Chỉ thấy thân ảnh Tống Phong vừa thoát ra, lập tức quanh thân chớp động rồi biến mất tại chỗ.
Hầu như cùng lúc đó, thân ảnh của Tống Phong cũng đột ngột xuất hiện trên đầu Hắc Hùng, tay trái chộp một cái, lập tức chín đạo Hắc Xích Chủy đột nhiên quay quanh người hắn.
Hắc Hùng miệng đang phun cột sáng, đột nhiên cảm nhận Tống Phong vậy mà vẫn có thể tránh thoát trói buộc của nó, trong mắt hiện lên vẻ kh·iếp sợ.
Nhưng chưa chờ cho nó kịp làm gì, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, chín đạo hắc ảnh như những mũi kim ào ào rơi xuống.
Nếu là bình thường, Hắc Hùng nhất định phản ứng kịp. Nhưng vừa rồi dồn sức cho một đòn toàn lực muốn đem đối phương kích sát, khiến cho nó vừa tiêu hao thể lực, mà lúc này đòn đánh đang thi triển, lại càng không thể phản ứng kịp.
“Ầm!”
Tống Phong đưa chân, không chút khách khí giẫm xuống miệng của Hắc Hùng.
Cú đạp này Tống Phong không chút do dự dùng toàn lực, trên bàn chân hắn mơ hồ còn có thể ẩn hiện ngũ sắc linh lực lấp lóe.
Hắc Hùng mặc dù thân thể cường hãn, nhưng trong khoảnh khắc này vậy mà bị đạp đến ngậm miệng lại.
Nó còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy chín thanh Hắc Xích Chủy lúc này tựa như chín cây kim liên tục đem miệng nó phá ra những lỗ v·ết t·hương xuyên qua da thịt.
Đồng thời, Khốn Linh Thằng cũng quỷ dị theo sát phía sau.
Khốn Linh Thằng này vừa rồi chính là thứ mà Tống Phong trong lúc cấp bách, tự dùng dây này để kéo chính mình ra khỏi thần thông giam cầm mà Hắc Hùng thi triển.
Mà giờ phút này, Khốn Linh Thằng lại bị Tống Phong sử dụng như một sợi chỉ, đem miệng Hắc Hùng chỉ trong tích tắc đã cột chặt lại.
“Ư…Ưm…”
Hắc Hùng kêu lên những tiếng không rõ nghĩa, đồng thời đạo ánh sáng mà nó vừa phun ra theo đó tắt ngúm, bị nó “Ực” một cái, nuốt ngược vào trong bụng.
Những tiếng rầm rì từ trong miệng Hắc Hùng truyền ra cùng với t·iếng n·ổ.
Bụng Hắc Hùng lúc này tựa như một quả bong bóng nhốt một con vật nào đó bên trong, lúc phồng lên lúc xẹp xuống, nhìn qua cực kỳ ghê sợ.
Hắc Hùng ngay cả phi hành cũng không làm nổi nữa, từ trên không rớt xuống, ánh mắt đau đớn, hai tay vung vẩy muốn đem Khốn Linh Thằng tháo ra. Nhưng Tống Phong sao có thể để nó được như ý, pháp quyết trong tay càng thêm chặt chẽ, linh lực trong người không chút tiếc nuối vận dụng ra.
Hiện tại hắn đã có tu vi Luyện Khí Cảnh, xa xa đâu phải lực lượng lúc trước Luyện Tinh Cảnh có thể so sánh. Vậy mà nhất thời có thể khiến cho Hắc Hùng không thể làm gì được, ngược lại càng lúc vùng vẫy càng yếu.
Mặc dù trước đó Khốn Linh Thằng đã bị tổn thương do Hắc Hùng biến thân, nhưng cũng may chưa bị tổn hại hoàn toàn. Giờ phút này cầm giữ một con Hắc Hùng đang giãy c·hết cũng không phải việc không thể làm được.
Cùng lúc đó, một tia sáng chớp động muốn lao ra cửa t·ẩu t·hoát.
Chính là lão ẩu Mã gia.
Chiến cuộc biến đổi quá nhanh, vốn tưởng Hắc Hùng chiếm ưu thế nắm chắc diệt sát kẻ xâm nhập, không ngờ Hắc Hùng tính mạng khó giữ. Lão ẩu cũng không phải kẻ ngu, lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào.