Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 9




Chẳng tốn nhiêu công, Lộ Tình Không đã đến rồi, liền kéo Lộ Viễn Kiều ra phía sau lưng, trừng mắt nhìn mấy tên áo đen trước mặt, “Lão Lộ thiếu các người bao nhiêu tiền, cho tôi hạn vài ngày, tôi sẽ trả được!”

Lộ Viên Kiều không ngờ rằng con gái lại đến vào lúc này, ông vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Tình Không, chuyện này cứ để cha xử lý, con về trường trước đi.”

Lộ Tình Không dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lộ Viên Kiều, hiếm khi thấy Lão Lộ nghiêm nghị nói chuyện với cô như vậy, dù trời có sập thì cũng không làm ông biến sắc hay có một chút lo lắng sao?

Không chờ Lộ Tình Không đáp lại, người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia đã nói thay rồi.

“Vị này chắc hẳn là Tôn tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia của nhà họ Lộ - Phí Mạn, lần này là phụng theo lời của lão gia đưa thiếu gia trở về nhà.” Thái độ đúng mực, lúc nói còn không quên đẩy chiếc kính mắt vàng kim, huấn luyện có bài bản.

Lộ Tình Không mở mắt to chớp chớp nhìn Lão Lộ nhà mình, lôi thôi lếch thếch, tuổi trung niên sa sút tinh thần, bình thường đánh cược không chừa lại gì, cuối cùng đến ngay cả cô cũng cho vào công ty tài vụ làm chức thu sếp sổ sách, còn em gái thì trả món nợ của Lão Lộ, lại là thiếu gia của gia đình giàu có?!

Lộ Tình Không lắc đầu, không nghi ngờ hắn, cương quyết sắn tay áo, “ngài quản gia này, khẳng định là ông nhận nhầm người rồi, Lão Lộ nhà tôi tuyệt đối không thể nào là thiếu gia được.”

“Phí Mạn, tôi cùng với ông đi một chuyến! Còn Lộ Tình Không, ngoan ngoãn chờ ở nhà đợi cha về.” Lộ Viên Kiều ngoái nhìn tên quản gia ánh mắt có thâm ý, giọng lạnh nói hời hợt, nhưng vẫn có khí thế ra lệnh của người bề trên.

Thực ra cảm thấy như thế này không phải là lần đầu tiên, Lộ Viên Kiều tuy là hay chán chường, bình thường lôi thôi lếch thếch, nhưng mà lúc lúc nghiêm chỉnh lại, giữa những cử chỉ không nhất thiết phải biểu lộ giống như mọi người, chính là như bây giờ, vẫn còn ra vẻ khoan thai...

Lộ Tình Không xoa xoa cằm mình, thấy nghi ngờ người cha của mình.

“Lão Lộ, cha có phải là có chuyện gì đó dấu con đúng không? Thực sự con là thiên kim tiểu thư sao?”

“Tôn tiểu thư, thực ra...”

“Phí Mạn, con gái tôi họ Lộ, không phải họ Tôn!” trong lời nói của Lộ Viên Kiều ám chỉ sự cảnh cáo, “con cái ngoan, con về trước đi.”

“không được! Bọn họ đông, con muốn cùng đi theo cha!”

Lộ Tình Không lắc đầu, khoắc cánh tay của Lộ Viên Kiều không buông, cảnh giác nhìn về phía mấy tên áo đen.

Từ bé đến giờ, không làm lay chuyển được cái tính ngoan cố của Lộ Tình Không.

Phí Mạn lúc này như cầu còn không được, làm động tác “mời”, mời hai bố con họ lên chiếc xe 7 chỗ.

Lộ Tình Không biết tính của Lộ Viên Kiều, ông ấy sẽ không chịu nói ra chuyện gì đang xảy ra, kể cả có lấy xẻng bạy miệng ông thì cũng không moi ra được gì từ miệng của ông, cô trời sinh tính lạc quan, những chuyện như này dây dưa một chút thôi cô cũng thết lãng phí thời gian.

Sau khi lên xe, cô tựa vào vai của Lộ Viên Kiều thiếp dần, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Lộ Viên Kiều đưa tay lên xoa đầu đứa con gái bé bỏng, vẻ mặt ôn nhu.

Phí Mạn nhìn những động tác của hai cha con từ kính chiếu hậu, niềm vui mừng cũng có cả phiền muộn hiện trên hàng lông mày.

Xe đi đến khu biệt thự cao nhất của Bắc Thần Quốc, nghoằn nghèo quanh co đến giữa ngọn núi mới dừng lại.

Dường như cùng lúc với lúc xe dừng, Lộ Tình Không cũng mở mắt tỉnh giấc.

Cô nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay lại nhìn Lộ Viên Kiều, chỉ thấy ông có chút không yên trong sự bình tĩnh của mình.

“Lão Lộ, đây là đâu?”

Nhìn ánh mắt của Lộ Viên Kiều ánh lên sự phức tạp, xoa xoa mái tóc cô, nhưng cũng không trả lời.

“lão gia, Tôn tiểu thư, mời đi bên này...”

Lộ Tình Không tuy là có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi, khoác tay của Lộ Viên Kiều, theo Phí Mạn điềm đạm đi về phía ngôi biệt thự lộng lẫy phía sâu.