Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 8




Lộ Tình Không biết mình làm không tốt nên đã chuẩn bị tốt tinh thần đương đầu.

Liên tiếp 3 ngày đều sóng yên gió lặng,thật giống như việc cô thu sai sổ sách kia căn bản chưa từng phát sinh.

Lộ Tình Không bắt đầu lạc quan mà nghĩ, anh ta là người trăm công nghìn việc, là người làm việc lớn, việc nhỏ chỉ xem như gió thoảng mây bay, chắc đã quên mất tiêu rồi.

Cô ăn ngủ, làm việc như thường, chỉ là vẫn có chút chột dạ, lúc ra cửa vẫn là có chút cẩn thận nhìn trái ngó phải.

Áo khoác tây trang của tên đó vẫn treo ở phòng cô, cô thật chân chó mà cầm đi giặt sạch sẽ, là phẳng phiu, còn xịt lên chút nước hoa đắt tiền của mình, thời khắc đều chuẩn bị để đưa trả cho anh ta.

Năm nhất chương trình học không tính là nhiều, Lộ Tình Không cứ 3 ngày lên lớp thì trốn học 2 buổi. Đối với dáng vẻ coi là xinh đẹp, miệng lại ngọt ngào, cho nên mỗi lần xét điểm trước kỳ thi các giáo sư đối với cô luôn là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Người như vậy thường không được lòng đám nữ sinh, trong đó bất mãn nhất là người mựn lễ phục cho cô -- Thái Hiểu Hàm.

"Lộ Tình Không, lúc tôi mượn lễ phục cho cô thì cô nói thế nào?"

Bạn học Thái Hiểu Hàm nhưng người không như tên gọi ưu nhã, xinh đẹp,chính là dáng vẻ lúc phát hoả khác một trời một vực,lời nói sắc bén, mất hết khí chất....

Lộ Tình Không ngoáy ngoáy lỗ tai,khoa trương lùi ra sau 3 bước"dừng lại, dừng lại, nếu như để cho nam thần của cô thấy cái dáng vẻ này của cô, vậy thì cô lỗ vốn lớn nhé"

"Cô....."Thái Hiểu Hàm ngón tay run bần bật chỉ vào Lộ Tình Không, còn không quên liếc mắt nhìn quanh một cáu, sợ nam thần thật sự đi ngang qua nhìn thấy.

Lộ Tình Không vẻ mặt cười đến sáng lạn, đem lễ phục nhăn nhúm nhét vào tay Thái Hiểu Hàm, "được rồi, cầm đi! Đừng có cô cô tôi tôi nữa, cô chủ lớn như cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, tiền tiêu cũng không thiếu, một bộ lễ phục nhỏ như vậy cô tính làm cái gì? Cũng đừng cùng tôi so đo nữa, tôi còn có việc, đi trước đây."

" Lộ Tình Không...cô đứng lại đó cho tôi!"

"Ơ...anh Lạc khéo thật, anh cũng ở đây ạ?"

Thái Hiểu Hàm lập tức thu lại vẻ mặt, bày ra bộ dáng e thẹn chờ người ở chỗ rẽ xuất hiện.

Sau 5phút, cô ta mới biết mình lại bị Lộ Tình Không chơi một vố.

Rời khỏi trường học, Lộ Tình Không chuẩn bị đến chỗ làm thêm, di động trong túi đột nhiên vang lên.

"Tình Không, ba con vừa bị vài người bắt đi, những người đó mặc đồ đen, đeo kính đen, thoát nhìn dáng vẻ rất hung ác, dì gọi điện báo trước cho con một tiếng "

Lọi Tình Không huyệt thái dương thình thịch nhảy lên vài cái, ông bố này của cô mới sống yên ổn được mấy ngày, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?

"Cảm ơn dì Lý, trước tiên dì đừng vội báo cảnh sát, con lập tức trở về"

"Lộ Tình Không,con vẫn là đừng trở về, những người đó nhìn rất hung hăng, xem ra không phải là người tốt đẹp, con một cô gái......"

L Tình Không cảm ơn ý tốt của dì Lý, thẳng hướng quay về nhà.

Cô vì chăm sóc cha,chọn trường đại học gần nhà nhất. Nếu không phải trường học quy định bắt buộc phải trọ ở trường, cô sẽ trực tiếp dọn về nhà sống.

Lộ Tình Không ra sức đạp xe, không quá vài phút liền tới tiểu khu gần cửa công viên, từ xa nhìn thấy vaif người kéo Lộ Viễn Kiều lên chiếc xe thương vụ.

"Dừng tay! Mau thả cha tôi ra!" Lộ Tình Không kêu lên một tiếng, đạp xe đến ném sang một bên,chạy vội đến bên cạnh.

Mấy người mặc áo đen nghe tiếng hét to lập tức ngừng động tác ở tay, ánh mắt không hẹn cùng nhìn về phía Lộ Tình Không.