Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 14




Nàng vội vàng xoay người, nhắm mắt lại dang rộng hai cánh tay ra, bất chấp tất cả, ngăn chiếc xe lại.

“kéttttttt……”

Tiếng phanh xe ma sát cùng với tiếng lốp xe trượt lê trên mặt đất gây nên một âm thanh rùng rợn, chiếc xe thắng lại chỉ cách Lộ Tinh Không chưa tới 10cm.

Lái xe Tần Hãn sau giây phút sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn lại hồn, nhất thời nghĩ "đây là…ăn vạ giữa đường ư?"

Lộ Tinh Không hé một bên mắt ra nhìn trộm, chiếc xe này trông có chút quen thuộc, không do dụ suy nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy tới gõ cửa kính ô tô.

Đây rất có thể là cơ hội duy nhất để cô có thể ngồi nhờ xe.

Tần Hãn nhìn thoáng sang bên ghế sau, khẳng định chắc chắn điều gì đó sau đó mới chịu hạ cửa kính xuống.

“Chào anh, chào anh, thực lòng rất xin lỗi anh, xin hỏi anh có thể tiện đường cho tôi ngồi nhờ xe một đoạn đường được không? Tôi lạc đường mất rồi.” 

Lạc đường ư? Khóe môi Tần Hãn giật giật, mượn lý do như vậy có phải là có chút hoang đường hay không, đây là con đường duy nhất xuống dưới núi, đi đâu mà lạc được cơ chứ?

“thôi được rồi,kỳ thực là tôi bị người ta đuổi ra đây, bây gời tôi phải đến trường gấp, sắp muộn giờ học rồi, cầu xin anh đó……” Lộ Tinh Không chắp hai tay lại, bày ra bộ mặt đáng thương nhất có thể.

Tần Hãn có chút bối rối, cô gái này lại trông xinh đẹp đến như thế, nếu như chỉ có một mình cô ta có lẽ cũng không có vấn đề gì, nhưng quan trọng là người đàn ông ngồi ở ghế phía sau, trước giờ chưa từng cho phép phụ nữ tới gần, làm sao có thể cho phép cô ta lên xe được cơ chứ?

“cô gái à, hành động vừa nãy của cô làm thực sự rất là nguy hiểm đấy, chúng tôi không tiện đường cho lắm, cô hãy đi nhờ người khác đi.”

Lộ Tinh Không đang để mặt mộc, vì vậy Tần Hãn không nhận ra cô, trong lòng chỉ cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc.

Anh ta nói xong liền kéo cửa kính lên rồi định một mạch phóng xe đi.

“Chậm lại chút đã…..chờ chút đã…..” Toàn bộ sự chú ý của Lộ Tinh Không ngày hôm đó đều tập trung hết lên Sở Ngự Bắc. 

Cô trực tiếp dùng bàn tay mình chặn lấy cái cửa kính,còn thò đầu vào trong xe dò xét.

“Cô gái à, cô làm như vậy rất nguy hiểm đó có biết không hả?” Tần Hãn thường ngày tính tình rất ôn hòa gặp phải tình huống này cũng có chút bực bội nảy sinh.

“hì hì” Lộ Tinh Không giơ hai tay ra nở nụ cười tươi hơn cả bông hoa cúc đang nở rộ bên đường kia,cố gắng nhìn kĩ dung mạo của tên họ Sở ngồi ở ghế sau xe kia, kết quả là hắn đang cầm tờ báo che lấy khuôn mặt, “cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi mà, tôi vừa bị người nhà đánh một trận, chân tôi cũng bị thương rồi, đi không nổi nữa.”

Tuy nhiên, chỗ cô bị đánh là khuôn mặt kia, nhưng nơi bị tổn thương đó lại là trái tim cô.

Tần Hãn cảm thấy vô cùng khó xử, thân phận tôn quý như cậu Sở, nếu như là người khác thì anh đã nhất định môt mực từ chối, chỉ là di cô gái này thực sự là trông rất cuốn hút, khuôn mặt ngây thơ vô hại, ánh mắt khổ sở lại càng không giống như là đang giả vờ.

“Thưa cậu chủ, cậu thấy sao?

Sở Ngự Bắc ngồi phía sa khoát tay ra hiệu đồng ý.

Trên mặt Tần Hãn lộ rõ vẻ không thể tin nổi vào mắt mình, anh vốn dĩ cũng chỉ là mang tâm thái muốn hỏi thử qua một lần, không ngờ Sở Ngự Bắc lại có thể đồng ý.

“Lên xe đi”

“Cảm ơn cảm ơn, Hai người đúng là người tốt, vô cùng vô cùng tốt bụng.”Lộ Tinh Không hoan hỉ tiến đến cửa sau phía chỗ ngồi đằng sau chiếc xe.”

“Không phải chỗ đó, không phải chỗ đó!” lần này xong rồi, Tần Hãn lấy tay che mắt, chờ đợi Sở Ngự Bắc đạp cô gái đó bay ra khỏi xe.

Một giây, hai giây,rồi ba giây sau trôi qua….

“Lái xe đi!”

Tần Hãn quay người lại, miệng há to kinh ngạc, đáp, “ vâng…. Vâng ạ, thưa cậu chủ.”

“Này, vị chủ nhân này, giọng nói của anh hay thật đó,hình như tôi đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải.” Ánh mắt của Lộ Tinh Không cứ liên tục đưa qua đưa lại ra chiều suy ngẫm, cô thật sự là rất hiếu kì về người đàn ông này.

“Cô gái à, Cậu chủ nhà tôi thích sự yên tĩnh.” Tần Hãn lên tiếng nhắc nhở khéo, muốn cô im lặng một chút. 

Lộ Tinh Không bĩu môi, kẻ có tiền trên thế giới này đều thật là kỳ quái, đến chào hỏi cũng không muốn, một chút lịch sự cũng không có.