Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 114




Editor: May

Sở Ngự Bắc lạnh mặt, không biết cô nhóc chết tiệt kia làm sao, lại bỗng nhiên nói như thế, nhưng đối mặt với mắt thủy linh linh mang theo ý cười kia, dù oán khí nặng hơn nữa cũng chỉ có thể tan thành mây khói.

Sở Ngự Bắc người này, ăn mềm không ăn cứng, đối mặt với Tình Không như vậy, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, chỉ đành cứng đờ hỏi một câu, “Chuyện như thế nào?”

Nghe được anh hỏi như thế, mắt xinh đẹp của Tình Không rũ xuống dưới, cô vốn còn lo lắng anh không hỏi, không biết chủ động nói ra như thế nào.

Tiếng nói ôn nhu của cô gái từ từ kể ra, “Anh ta vốn là học trưởng của tôi, lúc khai giảng chúng tôi trôi qua một thời gian rất tốt, sau đó bị nhà bọn họ phát hiện, ghét bỏ tôi xuất thân không tốt, rồi mới đưa ra chia tay với tôi.”

“Đoạn thời gian kia, lão Lộ đúng lúc xảy ra chuyện, tôi yêu cầu dùng tiền, mẹ anh ta cầm số tiền cho tôi, tôi liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý, chia tay là anh ta nói, nhưng anh ta vẫn nhận định tôi là vì tiền mới đồng ý, thực buồn cười đi.”

“Sau này anh ta và Lộ Phồn Tinh đính hôn, cho rằng tôi là con gái nhà họ Lộ, lại cho rằng tôi cố ý gạt anh ta, liền luôn cố ý vô tình dây dưa như vậy.”

“Sự tình chính là như vậy, tóm lại tôi và anh ta đã không hề có quan hệ, lúc trước tôi cũng không biết quan hệ của anh ta với anh.”

Tình Không lục tục nói, đến đây, thật ra cô rất muốn hỏi một câu, Sở Ngự Bắc, rốt cuộc giữa chúng ta tính là quan hệ gì?

Nhưng mà, cô không dám hỏi, thời gian ngắn ngủn, cô đã luyến tiếc. Đồng thời cũng làm tốt xác định vị trí của mình, tận lực ở bên người anh lâu một chút, chờ đến khi anh thật sự đính hôn hoặc là chán ghét lại xoay người rời đi.

Cô không có ngốc đến muốn thiên trường địa cửu, muốn không nổi.

Nhưng cô tham luyến loại ấm áp này.

Sở Ngự Bắc là một một người rất dễ nghe, an tĩnh mà nghe, không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn không ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chờ đến khi Tình Không nói xong, mới đưa một chai nước qua.

“Súc miệng đi.” Nói xong, liền mở khóa.

Tình Không tiếp nhận nước, nghe lời xuống xe, đi đến một bên súc miệng.

Sở Ngự Bắc đi đến bên người Tần Hãn, không biết nói cái gì với anh ta.

Lúc sau, Tần Hãn đi ra ngoài, chính anh lên ghế điều khiển, để Tình Không ngồi vào ghế lái phụ.

Tình Không cũng không hỏi muốn đi đâu, chỉ cần có thể ở cùng anh, đã là rất tốt.

Sở Ngự Bắc chỉ lái một đoạn đường ngắn, ngừng xe ở bên bờ cát.

“Lại đây.” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, thanh tuyến trầm thấp mang theo chút gợi cảm khàn khàn.