THấy anh vẫn không có phản ứng gì, tất cả dũng khí nơi đáy lòng không còn sót lại chút gì. Cô phảng phất cảm thấy chế giễu, khinh thường chính mình.
Yên lặng buông đôi tay đang nắm chặt váy ra, cô đơn xoay người, cước bộ nặng nề khiến cô đi một bước, đều đau lòng đến tột đỉnh.
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác hàng vạn con kiến đang cắn xé tâm can là như thế nào rồi!
Thì ra hết thảy chỉ do cô tự mình đa tình, ha ha...
Đi tới cửa, bỗng nhiên cánh tay bị người ta hung hăng kéo một phát, xoay tròn một cái, toàn thân liền rơi vào vòng tay vững chắc.
Cô ủy khuất nhìn kẻ đầu xỏ.
"Tổng thống đại nhân, xin ngài buông tay."
"Không thả." TRong đôi mắt đen mang theo vui sướng điên cuồng.
"Ngài coi như cao cao tại thượng, tôi rất bình thường. Nhưng tôi cũng sẽ không trở thành đồ chơi của ngài, hiện tại ngài cười chán rồi, có thể thả tôi đi chưa?" Con người này đúng là đáng giận, rõ ràng không thích mình,lại còn cười cô.
"Nữ nhân ngu ngốc!" Cận Tư hàn sờ sờ chiếc mũi nhỏ thanh tú của cô, giọng nói chứa đầy ý cưng chiều.
An Chỉ Manh đạp anh, con người đảo quanh một vòng."Đúng, là tôi ngốc, ngốc đến nỗi bị anh chơi xoat vòng. Ngốc đến mức cho rằng anh sẽ thích tôi, ngốc đến nguyện ý thử chống lại nội tâm của mình, ngốc đến nguyện ý vì anh mà tin tưởng đi một lần. »
Không có ai biết, để cô có thể mở lòng tin tưởng một người, cần biết bao dũng khí.
Lời nói của cô mang theo nồng đậm ý tự trách, khiến tâm anh đau nhói.
Anh ôm cô thật chặt, đau lòng nhìn người con gái."Chúng ta đính hôn đi!"
An Chỉ Manh ngu ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết anh nói là thật hay giả.
"Tôi chẳng cần anh, An Chỉ Manh tôi cũng chẳng phải không thể gả cho ai! Chỉ cần tôi nguyện ý, vài phút cũng có mấy chục người cho tôi chọn."
"Ai dám!" Đôi mắt đen tỏa ra ánh nhìn sắc nhọn.
Anh ôm cô vào ngực, ngồi xuống cạnh ghế. Bàn tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô, im ắng an ủi. "Chờ tôi, chúng ta sẽ đính hôn."
"Ai muốn cùng đính hôn với anh." Ngữ khí khinh thường, khóe miệng lại hơi hơi giương lên, trong mắt AN Chỉ Manh đều là tia mừng rỡ..
Cận Tư Hàn cưng chiều nhìn cô gái nũng nịu với mình."Được! LÀ tôi muốn đính hôn với em."
"Hừ! Lúc đầu cũng là anh muốn đính hôn với tôi mà!" Cô ngạo kiều quay đầu qua nơi khác, cô che giấu khóe miệng đang giương cao của mình.
Nhìn tiểu kiều thê trong ngực, anh có cảm giác ngày tháng sau này sẽ như gà bay chó chạy.
Nhưng ai kêu anh lại có cảm giác với cô đâu chứ! Chỉ có thể đau nhức cũng cảm thấy vui rồi.
An Chỉ Manh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề."Tôi mới 18, coi như đính hôn cũng không thể kết hôn đi!"
THấy cô biểu cảm đáng yêu như vậy, Cận Tư Hàn không nhịn được mà đùa cô."Nha, còn nói không muốn gả cho tôi, tôi còn chưa nói cưới, em đã muốn gả rồi. »
An Chỉ Manh nâng hai gò má."Tôi không lấy chồng, hừ!"
"Vậy tôi cưới!" Anh tiếp lời, tay nghịch nghịch mấy sợi tóc của cô.
"Anh vô lại!"
"Vậy em sẽ là vợ kẻ vô lại."
An Chỉ Manh thật muốn khóc, đã nói xong sủng vợ cuồng ma đâu? Nói một câu đã không chịu nhường cô, cuộc sống sau này xem ra khó khăn rồi.
Cô quay mặt đi, không thèm nhìn anh, hừ...
Cận Tư Hàn một mặt vô tội, chính mình lại nói sai cái gì sao? Vừa rồi không phải rất tốt sao? (không thể không nói, tổng thống đại nhân IQ cao kinh người. Nhưng EQ lại thấp dọa người, sau này đường tình sex vô cùng long đóng đây, ha ha...)
An Chỉ Manh quay đầu qua nửa ngày, cũng không thấy anh có ý hối lỗi.
Ngược lại vẫn cứ nghịch nghịch tóc cô, khiến cô càng thêm tức giận.