Trong lòng An Chỉ Manh dằng dặc thở dài một hơi, bất đắc dĩ đứng lên nói: "được được, thật đúng là không có cách nào với anh, em đút anh ăn được chưa!"
Đứng dậy, ngược lại bước đến trước mặt Cận Tư Hàn, ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy thìa, múc cơm đưa đến bên mồm của anh.
Người này xem như hài lòng, nhấp một miếng.
"em nói, về sau, ghen thì nói thẳng, làm gì dùng phương thức này đến khó xử em? Dù sao em cũng muốn ăn cơm." An Chỉ Manh nghiêm túc vì anh gắp thức ăn, miệng lại huyên thuyên nói không ngừng.
Sắc mặt Cận Tư Hàn biến hóa, như có chút quẫn bách, lại mạnh miệng nói: "ghen cái gì, anh chỉ là đơn thuần tay mệt mỏi mà thôi."
Cô nghiêng mặt qua gò má, thản nhiên cười nhìn chằm chằm đôi mắt anh.
Mắt anh mang theo một chút bất định, hiển nhiên là biểu hiện bị người khám phá ra tâm tư.
"Vẫn không thừa nhận sao? Em xem rõ ràng, liên quan tới nội tâm anh..."
Cô chưa nói xong đâu, cái ót bị bàn tay anh chặt chẽ bẻ trụ.
"anh... Anh làm gì?" Lúc này coi như đến phiên An Chỉ Manh rối loạn rồi.
"đúng, anh ghen rồi. Em đã biết, liền đền bù tổn thất cho anh đi." giọng nói anh bình thản.
Nhưng anh lại nâng lên thành đền bù tổn thất, để cho trái tim nhỏ bé của cô lại đột nhiên run lên.
Nhưng cô cũng không kịp nói cái gì, miệng liền bị bờ môi Cận Tư Hàn ngăn chặn.
Xem ra cơm tối lại không ăn, trong nội tâm cô thở dài một tiếng.
Đêm khuya, biệt thự vùng ngoại thành.
"An Chỉ Manh là đồ cặn bã, ởbên trong đoàn làm phim ỷ vào quan hệ với tổng thống ức hiếp đồng sự, trợ lý của cô cũng có vài lần bị cô mắng khóc!"
Năm ngón tay Phó Tiếu Tiếu nhanh chóng đánh trên bàn phím.
Tìm không thấy thuỷ quân tới làm, cô liền tự mình lên ngựa, lợi dụng công phu nhàn hạ, ở bên trên các diễn đàn lớn nói xấu An Chỉ Manh.
Có lẽ là bởi vì người phụ nữ ở quốc gia này có cảm giác bài xích tự nhiên đối với An Chỉ Manh, Phó Tiếu Tiếu phát kêu gọi ra ngoài, lập tức có rất nhiều ủng hộ.
"Nói quá tốt rồi, tôi đã sớm nhìn ra An Chỉ Manh là loại người này!"
Coi như là có vẻ khách khí nhắn lại.
"An Chỉ Manh, cô tính dựa vào cái gì bá chiếm tổng thống của chúng tôi! Cũng không nhìn một chút phẩm chất đạo đức của cô!"
"Đúng vậy, Đúng vậy, tôi cũng có thể chứng minh, nhân phẩm An Chỉ Manh siêu cấp hỏng, đơn giản cũng là kỹ nữ lầu xanh không biết xấu hổ!"
Bên trên diễn đàn lời nói bạo lực, để cho người ta nhìn thấy sẽ có cảm giác da đầu tê dại.
Phó Tiếu Tiếu có chút vừa lòng thỏa ý, khóe miệng nhàn nhạt cười.
Khi nhìn đến những giấy báo nhận tiền, cô giống như có thể tạm thời quên mất tình cảnh của mình.
Bất động sản bị tịch thu, tiền bên trong tài khoản ngân hàng cũng bị đông cứng. Bây giờ, trước sân khấu ở một tòa biểu diễn nghệ thuật cao, cô muốn gặp tiền bối đã từng đề bạt cô, cô tin tưởng, coi như tất cả mọi người không giúp cô, tiền bối kia cũng sẽ đứng bên cô.
"Thực xin lỗi, Lâm đạo diễn nói, anh ta không có thời gian gặp cô." Nhân viên lễ tân dùng ngữ khí rất lễ phép trả lời Phó Tiếu Tiếu.
Sắc mặt Phó Tiếu Tiếu lập tức thay đổi.
"Không có khả năng! Anh có nói rõ ràng chưa, là tôi Phó Tiếu Tiếu muốn gặp anh ta, làm sao anh ta lại không gặp tôi?" Cô cất cao giọng nói, lộ ra có chút bén nhọn.
"Không có ý tứ, Phó tiểu thư, tôi đã chuyển đạt rất rõ ràng, có lẽ là Lâm đạo diễn của chúng tôi vô cùng bận bịu, tạm thời không có thời gian gặp cô. Bằng không, qua thời gian sau cô lại tới?" Nhân viên lễ tân thủy chung không mất lễ phép.