lời nói Lãnh khốc Vô Tình, làm cho cõi lòng cô tan nát như bột phấn.
Đôi mắt sáng bi thương nhìn anh."Tôi yêu anh ròng rã mười năm, mười năm! Vì anh, cái gì tôi đều nguyện ý, coi như đi chết!"
"A! Vậy thì đi chết là tốt rồi." Bàn tay dùng sức một chút xíu, mắt đen bình thản không gợn sóng nhìn về phía cô ở giữa lằn ranh sống chết giãy dụa.
Cổ Thư Phỉ cảm giác chính mình đã thở không thông, khó chịu sắp tắt thở rồi.
rốt cuộc cô biết người đàn ông này là vô tâm, ít nhất là đối với mình không hề có một chút xíu lưu luyến nào.
hận ý từ đáy lòng cô càng xâm nhập cốt tủy, An Chỉ Manh, đều tại cô, không có cô, người tổng thống yêu là tôi, là tôi.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, hai mắt từ từ mờ đi.
Nội tâm đang sợ hãi, cô biết anh sẽ bóp chết mình.
"Khụ khụ... Tôi... Tôi có điều kiện thứ ba... Muốn... Muốn..."
"Nói!" Bỗng nhiên hất cô ra, tiếp nhận khăn tay của bảo vệ đưa tới, tinh tế lau sạch sẽ ném trên mặt đất.
Ngã ngồi trên mặt đất, ngửa đầu hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy anh cao cao tại thượng.
người đàn ông này, là mơ ước đời này của mình.
Vì anh, cái gì cô cũng đều tình nguyện. Vứt bỏ tôn nghiêm, tự tôn, hạ thấp tư thái cũng không đáng kể.
Nhưng anh chẳng thèm ngó tới mình như thế, cô vốn cho rằng anh đối với tất cả phụ nữ đều như thế, nội tâm còn có thể cân bằng.
Khi biết kỳ thật anh đối với cô ta đặc biệt, cô điên rồi, cô điên cuồng như thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì muốn ánh mắt anh rơi một tia thương hại vào trên thân mình.
cười trào phúng, đã không chiếm được người anh, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ âm độc.
"Tôi muốn tinh trùng của anh!"
Cận Tư Hàn liếc nhìn cô trên mặt đất chật vật không chịu nổi, người phụ nữ thế này mà muốn con của mình.
Chán ghét nhìn cô."ném cô ta ra bên ngoài!"
"vâng, Tổng Thống tiên sinh!" Hai bảo vệ tiến lên kéo ngã người phụ nữ trên mặt đất như kẻ điên, đi ra ngoài tòa thành.
Cổ Thư Phỉ liều mạng giãy dụa. "Cận Tư Hàn, anh đối với tôi tuyệt tình như thế, anh sẽ phải hối hận, anh sẽ phải hối hận!"
Bảo vệ nhanh chóng kéo cô tới bên ngoài tòa thành.
Cận Tư Hàn ngồi ở trên ghế sofa, mắt đen trầm tư nửa ngày.
Đứng dậy, rời khỏi tòa thành.
An Chỉ Manh tỉnh lại lần nữa, trời đã chạng vạng tối rồi.
là bị chuông điện thoại đánh thức.
Tiếp điện thoại, còn có chút mơ hồ. "này, vị nào!"
" hai ngày này tôi phải đi công tác một chuyến, cô ở nhà chiếu cố thật tốt chính mình. Đúng giờ ăn cơm, có chuyện tìm quản gia tùy thời phân phó. Ngày mai quản gia sẽ trở về, nhà thiết kế cũng sẽ tới, cô thích bố trí dạng gì, nói trực tiếp với nhà thiết kế!"
"A!" Mơ mơ màng màng cúp máy điện thoại, ngủ thật say lần nữa.
một giờ sau.
Lúc này mới hài lòng tỉnh dậy.
Sờ bụng thấy đói kêu vang, xuống lầu tìm đồ ăn.
đại sảnh trống rỗng chỉ có quản gia dọn xong bữa tối. "Chú Quản gia, tổng thống đâu?"
"Tổng thống đi công tác mấy ngày, anh ấy không có nói với cô sao?" Quản gia dọn xong bữa tối, cẩn thận chuyển dĩa ăn.
"Đi công tác sao?" đầu óc mơ mơ màng màng tựa như tiếp điện thoại nói như vậy, xem ra, mấy ngày nay là thời gian một mình rồi."Anh ta có nói mấy ngày không?"
"Tổng thống không có nói!" Quản gia nhìn thấy cô ánh mắt xoay tròn đảo loạn, đáy lòng có chút bất an."An tiểu thư, cô nên an phận ở lại tòa thành cho tốt!"
"A! Biết rồi!" muốn cô an phận ở lại, làm sao có thể!
nhẫn nhịn ở chỗ này hơn một tháng, sắp xuất viện rồi. Tổng thống không ở đây, đương nhiên là muốn ra ngoài chơi rồi!
Quản gia thấy cô còn chưa hết hi vọng, không thể không thở dài.
Quả nhiên Tổng Thống tiên sinh hiểu rõ An tiểu thư như vậy."An tiểu thư, tổng thống nói, mấy ngày nay ngài muốn cô đem tòa thành trong ngoài cải tiến một phen! Đợi cô làm xong những việc này, cô mới có thể ra cửa."