An Chỉ Manh và Cận Tư Hàn ngỡ như chỉ là hai đường thẳng song song, không bao giờ có điểm dừng. An Chỉ Manh vô hình, nhưng Cận Tư Hàn lại là hữu hình. Ấy thế mà việc đời đâu ai có thể lường trước được điều gì. Cận Tư Hàn anh là một tổng thống có uy lực khiến mọi người khiếp sợ, còn cô chỉ là một công dân nhỏ bé không có tiếng nói, nhưng anh lại là đôi cánh để chở che cho cả cuộc đời của cô. Xung quanh anh, mỹ nữ đâu thiếu, nhưng anh lại chỉ muốn lựa chọn một bông hoa dại tinh khiết nhất, thanh thuần nhất là cô mà thôi. Đứng giữa ánh sáng và bóng tối, con người lựa chọn tìm nơi sáng soi nhất để đi.
Đứng giữa hoa dại và một rừng hoa thơm, anh lựa chọn hoa dại làm đích đến. Ở cô có một sức hút đặc biệt mà ở những người khác không có, đó chính là sự cưng chiều vô hạn của anh. Anh ôn nhu với cô đã thành nghiện, cưng sủng cô như là một thói quen đã hiện hữu từ lâu. Ngoài cô ra, còn ai có thể được đón nhận niềm tận tình của anh? Không! Vì vốn dĩ tình thương của anh đều đặt hết trên người của cô mất rồi. Cô đã định sẵn sẽ là của anh cả đời, cho nên đừng mong trốn chạy!