Tống Thì Hành

Chương 407: Liên minh phố phường (1)




Hai bên sau khi giải khai khúc mắc không khí cũng tùy theo đó thay đổi rất nhiều.



Cho dù là trải qua kề vai chiến đấu Triêu Dương môn nhưng khi Ngọc Doãn vừa mới vào nhà không khí vẫn xấu hổ và nặng nề. Hiện giờ, song phương cũng không quá so đo chuyện đã qua nữa, Ngọc Doãn lại chủ động đưa ra thiện ý, nên cũng dịu đi rất nhiều.



Ngưu Thông đứng bên lẳng lặng nhìn, không rõ vì sao lần này Ngọc Doãn muốn đến đây.



Chỉ có điều lúc phụ thân gần đi, từng luôn bảo y phải nghe theo chỉ bảo của Ngọc Doãn. Những thứ khác không nói, hiện giờ một nhà Ngưu Cao ở trong thành Khai Phong áo cơm không lo, cũng là do một tay Ngọc Doãn thúc đẩy. Dựa vào ân tình này, Ngưu Thông cũng sẽ không có câu oán hận gì.



- Ta nghe nói, Chu Giáo Đầu hiện giờ hiệu lực ở Thái phủ?



Ngọc Doãn và Lý Bảo hàn huyên vài câu, đột nhiên hắn hỏi một vấn đề không hiểu ra sao cả.



Lý Bảo ngẩn ra, gật đầu nói:



- Đúng vậy, năm trước Trần giáo đầu Ngự Quyền quán sau khi quyết đấu với quốc sư Lỗ Tặc thì xuất gia tại núi Thiếu Thất, nên đã không còn vinh quang như ngày xưa nữa. Không ít người đều rời khỏi quyền quán tự tìm đường mưu sinh. Nếu ta không có nhóm đồ đệ này trợ giúp thì chỉ sợ cũng rất khó khăn. Việc Chu Giáo Đầu đi Thái phủ cũng là do ta giới thiệu cho.



Tiểu Bát có người quen làm việc ở Thái phủ, nên có nói Thái phủ đang mời chào giáo đầu, ta liền đề cử Chu Giáo Đầu với Tiểu Bát.



Chu Giáo Đầu có bản lãnh thật sự, đáng tiếc không căn cơ ở trong Thái phủ, nên cũng chỉ có thể làm một giáo đầu bình thường, miễn cưỡng sống qua ngày thôi...



Nói tới đây, Lý Bảo đứng dậy châm một chén rượu cho Ngọc Doãn, cẩn thận nói:



- Hay là Tiểu Ất có việc gì tốt hơn?



Ngọc Doãn cũng không khách khí, ha hả cười nói:



- Không dám, nhưng nếu muốn Chu Giáo Đầu đứng vững gót chân ở Thái phủ thì ta cũng có chút phương pháp. Lần trước thấy ông ta đi theo Mậu Đức Đế Cơ, với lại ta cũng có chút giao tình trong hoàng cung, nếu Chu Giáo Đầu không chê, ta có thể đề cử ông ta. Những thứ không nói khác, nhưng làm người hầu cận vấn đề không lớn.



Người hầu cận, cũng chia ba bảy loại. Trước đây ở Phan lầu khi gặp Mậu Đức Đế Cơ, Ngọc Doãn liền phát hiện, Chu Phượng Sơn chỉ là hộ vệ đi theo, căn bản không được coi trọng.



Cũng khó trách, Chu Phượng Sơn một thân bản lãnh thật, nếu không cũng sẽ không có danh hiệu “'Hoa đao”.



Đáng tiếc ở Thái phủ, dù Thái Kinh đã bị trục xuất rồi nhưng đó vẫn là một nơi đẳng cấp sâm nghiêm. Nếu không được coi trọng, khẳng định không thể đứng vững gót chân. Người mà Lã Chi Sĩ biết cũng chỉ là quản sự bình thường của Thái phủ nên không giúp được Chu Phượng Sơn là bao.



Lý Bảo nghe vậy mắt sáng lên.



Lão đã sớm nghe nói Ngọc Doãn là mánh khoé thông thiên, có quan hệ chặt chẽ với Thái Tử.





Nếu...



- Nếu Tiểu Ất có thể chiếu cố, ta thay mặt Chu Giáo Đầu cảm kích vô cùng.



- Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói vậy.



Ngọc Doãn cười cười, đột nhiên hạ giọng nói:



- Chỉ có điều ta còn có một số việc muốn phó thác Chu Giáo Đầu, nếu có cơ hội, xin Lý giáo đầu giúp ta gặp mặt ông ta để nói chuyện.



- Đó là chuyện nhỏ thôi, ngày khác ta sẽ bảo Chu Giáo Đầu đến nhà thăm hỏi.




Hai người lại uống một hồi rượu, Ngọc Doãn lại đột nhiên thở dài.



Lý Bảo hỏi:



- Sao Tiểu Ất lại thở dài?



- Nhắc đến chỉ sợ Lý giáo đầu chê cười, hôm nay ta nghe được phong thanh. Nói Quan gia có ý nghị hòa với Lỗ Tặc. Mà nay viện binh Đại Tống ta đang tới, lúc này Quan gia nghị hòa sẽ chỉ làm Lỗ Tặc xem thường người Tống chúng ta thôi. Ta lo lắng nếu Lỗ Tặc thật sự rút đi, thì ngày sau chắc chắn sẽ có tai hoạ. Ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, không có tiếng nói trên triều đình, cho nên rất phiền lòng.



- Muốn nghị hòa?



Lý Bảo chấn động, vỗ án:



- Mọi người liều chết bảo vệ Triêu Dương môn, vậy mà lại muốn nghị hòa?



Vậy chẳng phải các đệ tử ta chết vô nghĩa hay sao. Sao lúc này Quan gia lại hồ đồ nghị hòa vào lúc này vậy chứ?



Có thể thấy rõ ngay cả Lý Bảo cũng hiểu được sự việc, vì sao văn võ cả triều này lại không ai hiểu được?



Tranh đảng ơi là tranh đảng!



Biến pháp của Vương An Thạch xem như đã hoàn toàn phá hủy điểm mấu chốt đạo đức, sau khi ông ta chết đi nhưng vẫn ảnh hưởng đến vận mệnh Đại Tống.



Ngọc Doãn trầm mặc một lát, trầm giọng nói:




- Lý giáo đầu, việc này là được các đại lão trên triều đình quyết định, không phải là những tiểu dân như chúng ta có thể tham dự. Lại nói tiếp, hôm nay ta đến thăm ngươi là một là tặng thuốc, hai là có chuyện thảo luận với Lý giáo đầu.



Đại lão thần?



Lý Bảo chợt nghe câu đó thốt ra từ miệng Ngọc Doãn thì có một cảm xúc khó diễn tả, không khỏi ngẩn ra. Tuy nhiên, từ này cũng không khó lý giải, cho nên lão lập tức hiểu ngay ý tứ của Ngọc Doãn, thậm chí còn cảm thấy hai từ này vô cùng chuẩn xác.



Hơn nữa, Ngọc Doãn nói không sai, Quan gia muốn nghị hòa, không phải loại người như lão có thể tham dự.



Lão lập tức cười nói:



- Ta tuy là tiểu dân, nhưng Tiểu Ất lại không coi là tiểu dân...Ha hả, không biết là có chuyện gì vậy?



Ngọc Doãn do dự một chút, lúc này mới nói:



- Trận chiến lần này ở Triêu Dương môn, Đới Tiểu Lâu đột nhiên tập kích, lại có rất nhiều người đi theo, nếu không có Lý giáo đầu đúng lúc trợ giúp, sợ là ta đã chết trận trên chiến trường. Mà nay trong thành Khai Phong, nhân khẩu trăm vạn, có rất nhiều người sa cơ thất thế tràn ngập đầu đường. Trước kia ta khinh thường bọn họ, nhưng lúc này đây ta nghĩ lại mà vẫn sợ. Đám lưu manh này nếu không trông giữ trói buộc chỉ sợ sẽ trở thành một mối họa lớn.



Sắc mặt Lý Bảo cũng biến đổi, vẻ mặt kinh sợ, liên tục gật đầu.



- Nhắc tới, ta từng vài lần qua lại uống rượu với Đới Tiểu Lâu kia, ông ta cũng từng mấy lần chào mời ta tới Thiên Kim Nhất Tiếu lầu...



Dù ta cũng là người sa cơ thất thế nhưng không bao giờ làm loại việc như kia. Hiện giờ nghĩ nếu lúc ấy theo Đới Tiểu Lâu, không chừng đã phải lên thuyền giặc rồi. Bình thường nhìn hắn im hơi lặng tiếng nhưng không ngờ lại làm được chuyện lớn như thế, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được.



Đúng vậy, ai có thể nghĩ Đới Tiểu Lâu là gian tế của người Nữ Chân?




Ngọc Doãn cũng cảm thán trong lòng: Nói thật, hắn cũng có thiện cảm với Đới Tiểu Lâu.



Lúc trước hắn bị Quách Kinh làm cho cùng đường, nếu không phải Thiên Kim Nhất Tiếu lầu hỗ trợ thì hắn cũng khó vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Tuy rằng việc giúp đỡ kia là một tay Trương Chân Nô thúc đẩy nhưng cũng phải thừa nhận, lúc ấy Đới Tiểu Lâu cũng vô cùng trượng nghĩa.



Nếu ông ta không muốn giúp thì dù có Trương Chân Nô lên tiếng thì cũng không có tác dụng gì.



Nhưng ai có thể nghĩ lại có kết quả như vậy?



- Người sa cơ thất thế và lưu manh trong thành Khai Phong này nhiều lắm, quả thật cũng nên quản thúc.



Nếu bị người ta lợi dụng thì cũng là một phiền toái. Cho nên ta mới mời Lý giáo đầu ra mặt, chỉnh hợp một phen. Lý giáo đầu ngươi võ nghệ cao cường, mạng lưới quan hệ cũng rộng, thuộc hạ đồ đệ cũng nhiều, hảo hán khắp nơi cũng đều kính nể ngươi.




Sao không thu nạp những người sa cơ thất thế làm thủ hạ của mình, tương lai nếu có tai họa phát sinh thì cũng có tác dụng.



Về phần vấn đề kế sinh nhai cũng không phải là chuyện khó gì. Dù là lúc này Lỗ Tặc lui binh, nhưng Khai Phong vẫn hoang tàn, ta có thể ra một trăm ngàn quan để Lý giáo đầu ngươi ra mặt thu nạp, quản lý những kẻ lưu manh này, thứ nhất có thể trợ lực chút ít, thứ hai nếu trong phố xá này phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng có thể biết được tin tức nhanh chóng, có thể hỗ trợ lẫn nhau.



Lý Bảo hơi sửng sốt, tim đập thình thịch.



Ý tứ của Ngọc Doãn rõ ràng là muốn lão ra mặt.



- Sao Tiểu Ất không ra mặt?



Ngọc Doãn cười nói:



- Lý giáo đầu nghĩ ta thích hợp sao?



- Nói cũng đúng...Tuy nhiên việc này cũng không đơn giản chút nào, ta thật không dám tùy tiện đáp ứng.



Đợi ta suy xét một hai ngày rồi sẽ trả lời Tiểu Ất. Nếu thật sự làm được, Tiểu Ất ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đấy.



Ngọc Doãn rõ ràng là muốn lão làm xã đoàn, nhất thống phố phường Khai Phong.



Sao Lý Bảo không xao động, chỉ là chuyện này nói thì dễ mà làm lại khó. Không nói đến các Ngõa tử đều có chủ địa phương, riêng lão đại trong phố xá Khai Phong cũng không dễ đối phó. Bất kể là Tưởng Môn Thần bán thịt hay là Trương Tam mặt rỗ, người nào cũng là nhân vật nhất đẳng. Thuộc hạ của những người này cũng đều là những kẻ liều mạng. Nếu thật muốn đấu, cho dù Lý Bảo có đệ tử hỗ trợ thì cũng chống lại không nổi bang nhóm lão đại kia liên kết lại.



Ngọc Doãn cũng có quan hệ mạng lưới rộng rãi, hơn nữa cũng có quan hệ trong quan phủ.



Những thứ khác không nói, Thạch Tam, Áp Ti Tiếu Khôn phủ Khai Phong cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu không có Ngọc Doãn ở giữa chu toàn, Lý Bảo thật sự không làm được loại chuyện như này. Cho nên lão dù lòng rất muốn nhưng cũng nhất định phải nghĩ kỹ mới có thể quyết định.



- Đúng rồi, ta nghe người ta nói Thiên Kim Nhất Tiếu Lần bị phong tỏa lại rồi!



- Hả?



- Nhắc tới cũng là bị liên lụy bởi Đới Tiểu Lâu kia, ngay cả Trương cô nương cũng bị nhốt vào trong đại lao phủ Khai Phong.



Một tiểu nương tử yêu kiều như vậy mà lại bị nhốt vào đó, thật sự là đáng thương. Hơn nữa, sau khi cuộc chiến lui đi, Phùng cô nương lầu Phong Nhạc đã uống thuốc độc tự sát. Ta nghe người ta nói, Phùng cô nương này cũng là mật thám của Lỗ tặc. Thế cho nên thời gian này việc kinh doanh của lầu Phong Nhạc vô cùng vắng lạnh. Mã Nương tử tuy là người giỏi thủ đoạn nhưng cũng không bảo toàn được ngay cả cháu họ mình.