Tống Thì Hành

Chương 405: Đây mới là loạn trong giặc ngoài (1)




Triệu Kham tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng sinh ra trong nhà đế vương.

Hỗn loạn trên triều cậu xem không hiểu, nhưng cậu lại biết, giang sơn Đại Tống này là giang sơn của Triệu gia cậu, thiên hạ Đại Tống này là thiên hạ của Triệu gia cậu. Thân là con trai đế vương, sau này sẽ là người chủ của giang sơn này. Dù rằng tương lai còn khó bề phân biệt, Triệu Kham cũng muốn suy nghĩ một phen. Chớ nói chi, cậu còn có một mẫu thân cực kỳ hiền lương.

Hoàng hậu Chu Liễn không tham dự việc triều đình, cũng không phát biểu nghị luận chuyện bên ngoài.

Nhưng không phát biểu nghị luận, không có nghĩa là nàng không rõ ràng tình hình. Tuy Chu gia không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng là gia đình quan lại. Cho dù từ trước tới nay còn chưa thể làm tới chức Tướng công, nhưng có thể làm Tiết Độ Sứ Thứ Sử quả thực không ít.

Người có địa vị cao nhất trên triều đình của Chu gia hiện giờ là ba người Chu Quế Nạp phụ thân Chu Liễn, Chu Đức Tài phụ thân Chu Huyến, cùng với tộc thúc Chu Thắng Phi. Dựa vào xuất thân này, thuở nhỏ Chu Liễn thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa khi còn là Thái tử phi, đã trải qua mâu thuẫn giữa cha con Triệu Cát và Triệu Hoàn, cho nên cũng không phải phụ nhân bình thường có thể so sánh. Nàng quản giáo Triệu Kham cực kỳ nghiêm khắc, đã khiến Triệu Kham mặc dù gần gũi nàng lại hơi sợ hãi, đồng thời cũng làm cho Triệu Kham có nhiều hiểu biết đối với thế sự.

Ngoài dự kiến của Triệu Kham và Chu Huyến, Ngọc Doãn cũng không biểu lộ vẻ kinh ngạc bất ngờ.

- Muốn nghị hòa sao?

Ngọc Doãn thở dài, liền nói:

- Quan gia muốn nghị hòa, nghĩ chắc cũng có lý do nghị hòa, Tiểu ca lẽ nào có thể ngăn cản?

- Ta...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Kham đỏ bừng lên, nắm chặt tay đứng dậy, cuối cùng lại suy sụp ngồi xuống.

Mặc dù Triệu Hoàn yêu thích cậu, nhưng chuyện triều đình lại không chấp nhận cậu xen mồm vào...Lần trước chỉ tranh luận vài câu với Uông Bá Ngạn trên thành cung, liền bị nhốt cấm đoán. Nếu không có Chu Liễn ra mặt cầu tình, hiện giờ cậu không thể rời khỏi Hoàng thành.

- Tiểu Ất, thật ra...

Chu Huyến đột nhiên nói:

- Thật ra cũng không phải không có biện pháp.

- Biện pháp gì?

- Bài văn phát biểu trên Tuần san Quan Sát Đại Tống lần trước, xin giết Ngũ tăc, cuối cùng Quan gia cũng có tiếp nhận.

Tình trạng hiện giờ, sao không noi theo Tuần san Quan Sát Đại Tống? Lực ảnh hưởng của tuần san Thời Đại ta cũng không phải Tuần san Quan Sát có thể so sánh. Thừa dịp Khai Phong trên dưới một lòng, để lộ ra phong thanh, không chừng sẽ khiến Quan gia thay đổi tâm tư nghị hòa.

Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt hiểu được ý tứ Chu Huyễn và Triệu Kham tới đây.

Mày hắn hơi nhăn lại, sau một lúc lâu nói:

- Ai đưa ra chủ ý mục nát này?

Triệu Kham hỏi:

- Tiểu Ất, chẳng lẽ chủ ý này không được?

- Tiểu ca, ta dám cam đoan, chỉ cần bài văn này đăng báo, Quan gia tuyệt đối sẽ quyết định thủ tiêu Tuần san Thời Đại. Hơn nữa, cho dù Quan gia bị bức bách bất đắc dĩ tiếp nhận, cũng khó có thể thay đổi kết quả nghị hòa. Quan trọng nhất là, sau khi bài văn này đưa ra, một màn Thái Thượng Đạo Quân và Quan gia năm đó, sớm muộn gì cũng sẽ tái hiện giữa Tiểu ca và quan gia...Đến lúc đó cha con thành thù, hoài nghi lẫn nhau...Làm không tốt, ngay cả vị trí Thái tử của Tiểu ca cũng khó giữ được, thậm chí sẽ liên lụy Thánh nhân khó xử.

- Điều này...

Sắc mặt Triệu Kham lập tức trở nên khó coi.

Mâu thuẫn xung đột giữa A Ông và phụ thân, cậu rõ mồn một trước mắt, tận mắt nhìn thấy.

Triệu Kham tuổi còn nhỏ, không suy xét nhiều lắm, hiện giờ Ngọc Doãn nói ra, khiến lòng cậu không khỏi lộp bộp một chút.

- Chủ ý này là Phù Lăng Quận Công đưa ra.

Triệu Thúc Hướng?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt, một đạo linh quang hiện lên trong đầu, dường như hắn nắm được cái gì.

Nhưng khi suy nghĩ lại, lại cảm thấy ý nghĩ này lung tung, đạo linh quang vừa rồi dường như lập tức biến mất, mất tăm mất tích...

- Việc nghị hòa của Quan gia, đã bắt đầu chưa?

- Đã bắt đầu rồi!

Chu Huyến thấp giọng nói:

- Ngày hôm trước Tiểu Ất ở Triều Dương Môn, bắt được Thái Tử Lỗ Tặc Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ.

Không nghĩ tới đêm qua cùng Trịnh Vọng Chi rời đi, tới đại doanh quân Kim nghị hòa. Chỉ có điều kết quả nghị hòa trước mắt còn chưa truyền về. Viện binh của Chủng Tướng công và Trương Tướng công tới, không chừng sẽ có thể hoãn việc hòa giải. Đến lúc đó nếu như có tin tức, sẽ thông báo cho Tiểu Ất biết.

Chủng Sư Đạo và Trương Thúc Dạ, thật sự có thể thay đổi thế cục sao?

Ngọc Doãn không quá tin tưởng...

Hắn hiểu rõ tâm tư của phái nghị hòa: Ngươi muốn đánh, ta muốn hòa.

Nếu công lao của ngươi quá lớn, như vậy sau này những người chúng ta không có đất sống yên ổn. Cho nên, ta sẽ quấy rối các ngươi, làm việc theo ý tứ của Hoàng đế. Nếu Hoàng đế cũng không muốn đánh, thì sẽ dùng ám chiêu để đối phó các ngươi.

Tóm lại, nếu như thua, đó là lỗi của phái chủ chiến các ngươi.

Nếu thắng thì sao? Chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, kiếm một chén canh từ đó...Không để các ngươi lập công, hoặc là đảo loạn mọi chuyện, tất cả mọi người không được chỗ tốt.

Tâm tính tiểu nhân!

Ngọc Doãn âm thầm cười khổ trong lòng, đối mặt với tình huống này lại bất lực.

Ngay cả Quan gia cũng cần một sự cân bằng.

Có khả năng điều này chính là nguyên nhân từ Triệu Cát tới nay, mặc dù cựu đảng không chiếm ưu thế, nhưng vẫn có thế phát ra tiếng nói trên triều đình...Cho dù cấm thi từ Tô Hoàng, nhưng đối với cựu đảng mà nói cũng không tính quan trọng, bọn họ chỉ cần có thể phát ra tiếng nói trên triều đình.

Tô Đông Pha, vị đại gia cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử kia, trong mắt Ngọc Doãn chẳng qua là vật hi sinh của cuộc tranh đấu tân đảng cựu đảng, kẻ đáng thương mà thôi. Muốn ở lưng chừng, kết quả hai bên đều không lấy lòng. Cựu đảng khinh thường ông, mà tân đảng lại ghen tị tài văn chương của ông. Cho nên cuối cùng chỉ có kết cục buồn bã, ngay cả chết cũng không thể chết già.

- Tiểu ca có biết, lần nghị hòa này, ai chủ trì?

- Cảnh Trọng Nam và Hộ Bộ Thượng Thư Đường Khác hai người chủ trì.

- Vậy điểm mấu chốt của Quan gia là gì?

- Điều này...

Chu Huyến và Triệu Kham nhìn nhau, lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

Ngọc Doãn thầm nghĩ một chút, liền thấp giọng nói:

- Nếu như muốn ngăn cản nghị hòa, mấu chốt vẫn là phải xem thái độ của Quan gia.

Ngay cả cuối cùng muốn nghị hòa, cũng không có khả năng dễ dàng buông tha Lỗ Tặc...Chẳng qua chuyện này, ta và ngài tốt nhất vẫn không nên ra mặt. Hơn nữa Tiểu ca cũng không thể ra mặt, nếu có thể nghĩ cách khiến Thánh nhân nhắc nhở quan gia trong bóng tối, không chừng còn hữu dụng hơn.

- Để mẫu hậu ra mặt?

Triệu Kham ngẫm nghĩ một chút, hơi ý động.

Lại nói, tính cách Triệu Kham có phần khác với Triệu Hoàn.

Trên người cậu có khí chất ôn nhã của cha con Triệu Cát, Triệu Hoàn, đồng thời còn mang theo một ít khí chất kiên cường, cứng rắn hơn cha con Triệu Cát.

Điều này có thể liên quan với việc cậu tập võ.

Tuy nói chẳng qua là học được một chút da lông, nhưng luyện được sự kiên cường không giống Triệu Cát và Triệu Hoàn. Mà sự kiên cường này, trong mắt Ngọc Doãn, không thể nghi ngờ là một loại khí chất mà Đại Tống hiện giờ cần nhất, còn liên quan tới tương lai Đại Tống.

Ngọc Doãn có một loại trực giác, tương lai Đại Tống, có lẽ ở ngay trên người Triệu Kham.

Cho nên cho dù thế nào, hắn cũng không thể khiến Hoàng đế Khâm Tông và Triệu Kham xảy ra mâu thuẫn xung đột, tốt nhất là có thể vững vàng vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Đúng rồi, còn có một việc.

Triệu Kham đột nhiên nhớ ra cái gì, nói thêm:

- Hiện giờ Hà Bắc hỗn loạn, phụ hoàng có ý phái Cửu thúc tới, giữ chức Đại Nguyên Soái binh mã.

- Cái gì?

Ngọc Doãn cả kinh trong lòng, vội vàng hỏi:

- Chiếu thư đã đưa ra chưa?

- Chưa đưa ra...Mặc dù Cửu thúc vũ dũng, nhưng cũng phải có người tương trợ.

Ta nghe mẫu hậu nói, phụ hoàng muốn an bài mấy người trợ giúp Cửu thúc. Nhưng trước mắt còn chưa có người thích hợp.

Cửu thúc, đó là Triệu Cấu!

Trong lịch sử, Triệu Cấu có được chức Đại Nguyên Soái binh mã Hà Bắc này, mới tránh qua khó khăn Khai Phong. Sau có Phó Nguyên Soái Tông Trạch tương trợ, hơn nữa lúc ấy triều đình như rắn mất đầu, hết thảy hỗn loạn, Triệu Cấu thuận lý thành chương làm Hoàng đế.

Chỉ có điều, sau khi Triệu Cấu trở thành Hoàng đế, liền muốn dời đô đông nam.

Tông Trạch cực lực phản đối, cuối cùng không thể thành công. Hơn nữa bởi vì chuyện này, ông sinh ra khoảng cách với Triệu Cấu, rơi vào kết cục buồn bực sầu não mà chết.

Hiện giờ, Tông Trạch không đảm nhiệm Phó Nguyên Soái binh mã Hà Bắc, mà đi tới Đông lộ Kinh Kỳ, bình định loạn Lưu Dự.

Ngọc Doãn phỏng đoán, dù là bình ổn loạn Lưu Dự, Triệu Hoàn cũng không có khả năng để Tông Trạch tới Hà Bắc, nói cách khác đã chém một cánh tay của Triệu Cấu. Nhưng những năm cuối Bắc Tống cũng không phải chỉ có một Tông Trạch, ngoại trừ Tông Trạch ra còn có rất nhiều danh tướng.

Mặc kệ Triệu Cấu được ai ủng hộ, đều có thể phục hồi lại lịch sử như cũ.

Trong lòng Ngọc Doãn cũng không quá hy vọng Triệu Cấu có thể trở thành Hoàng đế...Dù sao, giữa hắn và Triệu Cấu có chút mâu thuẫn, tuy rằng sau này không có hành động gì tiếp, nhưng Ngọc Doãn lại không hi vọng vì vậy mà hỏng chuyện. Nói thật, nếu không phải tuổi Triệu Kham quá nhỏ, Ngọc Doãn thực hi vọng Triệu Kham có thể đảm nhiệm chức vụ này, nói không chừng là một chuyện tốt.

- Vậy Quan gia đã chọn người nào chưa?

Triệu Kham lắc đầu, nhìn lại Chu Huyến.