Tống Thì Hành

Chương 398: Điều động binh mã Triêu Dương môn (2)




Nhưng dù sao thì y cũng là là một tên lính bộ, không thể so được với ngựa của đám người Ngọc Doãn cưỡi nên bị tụt lại chỉ biết nhìn theo. Tất Tiến cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng biết đi theo nếu không cẩn thận lại làm liên lụy. Vì vậy mà y đành xoay người, vừa đi vừa quát:



- Điện Tiền Ti Ngọc chỉ huy có lệnh theo ta lên tường thành ngăn địch.



Ngọc giao long phố Mã Hành có lệnh theo ta lên tường thành chống địch.



Sương quân ở Khai Phong chủ yếu là lưu dân, ngoài ra thì có một ít hương dũng bản địa.



Nếu nói Ngọc chỉ huy là ai có thể bọn họ không rõ lắm. Nhưng nếu nói tới Ngọc giao long phố Mã Hành thì mười người trong thành Khai Phong có sáu bảy người biết. Binh lính trong Sương quân cũng không phải là quân chính quy, lại thêm viên chỉ huy sứ biến mất cho nên mới như rắn mất đầu. Nhưng khi nghe thấy cái tên Ngọc giao long phố mã hành, rất nhiều người bình tĩnh lại.



Hai trận chiến của Ngọc Doãn ở trấn Quách Kiều đã sớm được đưa lên tuần san đại tống, truyền khắp mọi nơi.



Cho dù là người không biết chữ thì cũng có thể nghe thấy tên của Ngọc Doãn. Có người cầm đầu, đội quân nhanh chóng ổn định lại, rồi bắt đầu phản kích.



Càng có nhiều người nhanh chóng tập trung về chỗ Tất Tiến. Dưới sự chỉ huy của Tất Tiến bọn họ nhanh chóng lao ra khỏi cửa mà đi về phía tường thành của Triêu Dương môn.



Cùng lúc đó ở Triêu Dương môn liên tiếp có pháo hiệu bắn lên.



Ngay sau đó tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Hoàn Nhan Tông Vọng tự mình dẫn một vạn quân Nữ Chân xuất hiện bên ngoài Triêu Dương môn.



Nhìn thấy bên trong Triêu Dương môn bốc lửa ngút trời, Hoàn Nhan Tông Vọng nở nụ cười dữ tợn.



- Tên khốn Lý Cương chỉ là một kẻ thư sinh làm sao chủ trì được chuyện lớn?



- Tà Mão A Lý!



- Có nô tài.



- Truyền lệnh ta tấn công mạnh Triêu Dương môn.



- Vâng!



Tà Mã A Lý chính là Mưu Khắc Bột Cận của Kim quốc từng phụng mệnh truy kích Ngọc Doãn khi ở Mạc Bắc.



Vốn y là thuộc hạ của Bồ Sát Thạch Gia Nô. Nhưng vì khi trước truy sát Ngọc Doãn thất bại, suýt nữa bị Bồ Sát Thạch Gia Nô giết chết. May mắn nhờ có Hoàn Nhan Lâu Thất xuất hiện mới giữ được mạng. Sau đó y liền theo Hoàn Nhan Lâu Thất trở về thượng kinh, rồi gia nhập dưới trướng của Hoàn Nhan Tông Vọng.



Mà nay Mưu Khắc Bột Cận chính là Tà Mão A Lý.



Chỉ ấy y cởi trọng giáp, quấn mái tóc vào cổ rồi cầm cương đao dẫn đầu lao về phía của Triêu Duong.



Nhìn theo bóng lưng của Tà Mão A lý, Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu hài lòng.



Tên nô tài kia mặc dù là một kẻ du côn nhưng vào lúc quan trọng cũng là một tên đại hán biết liều mạng... Từ cạnh của một cái quân trướng có một bóng người áo đen đột nhiên lao ra mà tấn công Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn đang giết chóc hưng phấn tới mức bộ trường bào màu trắng của hắn bị nhuộm thành màu đỏ.



Do không kịp chuẩn bị, hắn bị đối phương húc cho văng xuống ngựa.



Có điều, Ngọc Doãn cũng chẳng kinh hoàng. Sau khi rơi xuống đất, hắn liền lăn một vòng, rút bảo đao Lâu Lan đâm vào bụng người áo đen. Cổ tay hắn hơi lật một cái khiến cho bảo đao Lâu Lan rạch một đường từ ngực xuống bụng kẻ đó.



Tên áo đen kêu lên một tiếng thảm thiết rồi buông tay.



Ngọc Doãn thuận thế đứng dậy, vung trường đao che chắn toàn thân, tay trái cầm bảo đao Lâu Lan liền xọc thẳng lên khiến cho một chùm máu tươi bắn lên mặt hắn. Bên tai Ngọc Doãn vẫn nghe thấy những tiếng kêu la từ khắp nơi, trước mắt toàn là một màu đỏ. Ngọc Doãn lấy tay áo lau máu tươi rồi quát to:



- Tần chỉ huy ở đâu? Ta là điện tiền chỉ huy sứ Ngọc Doãn đến đây tương trợ. Mau theo ta tiêu diệt quân địch.



Âm thanh hơi khàn khàn của hắn biến mất trong tiếng ồn ào.



Một tên võ quan quân Tống lảo đảo chạy tới trước mặt Ngọc Doãn:



- Ngọc chỉ huy! Tần chỉ huy bỏ chạy rồi.



- Cái gì?



- Khi quân giặc mới tập kích, Tần chỉ huy đã bỏ chạy.



- Ngươi là ai?



- Mạt tướng Vương Lan, Sương quân...



Mặc dù Ngọc Doãn không biết Vương Lan giữ chức vụ gì nhưng nhìn trang phục cũng có thể đoán được là một võ quan trong quân.



Không để cho gã nói xong, hắn liền quát to:



- Vương Lan! Lập tức triệu tập binh mã theo ta giết giặc.




- Vâng!



Mặc dù bị Ngọc Doãn cắt lời nhưng Vương Lan cũng không hề có chút luống cuống. Y bắt đầu quát tháo, triệu tập binh mã.



Đúng lúc này, chợt có một người áo đen chém giết từ trong đám người lao ra.



Người đó có mái tóc bù xù, nhìn hết sức bắt mắt trong ánh lửa. Y cầm một cây búa to, vung tới đâu là máu bắn lên tứ tung.



Người áo đen đó vừa thốt lên những âm thanh kỳ lạ vừa chém giết điên cuồng.



Ngọc Doãn nhíu mày, xông lên. Tay hắn kéo rê trường đao trên mặt đất mà lao tới. Nhìn thấy người áo đen trước mặt, Ngọc Doãn liền dậm chân nhảy lên cao, cây trường đao trong tay vẽ theo một đường hình cung chém về phía người áo đen. "Keng!" Người áo đen nâng búa lên đỡ khiến cho phát ra một tiếng động rất to.



Ngọc Doãn chỉ thấy cánh tay phải run lên, suýt chút nữa thì không nắm được trường đao.



Hắn thầm than:" Tên khốn này mạnh thật!"



Có điều hắn cũng không vì thế mà chần chừ. Nhân lúc người áo đen lảo đảo lùi về phía sau, hắn liền cong người lao tới. Bảo đao Lâu Lan trong tay trái liền xẹt qua cánh tay của người áo đen khiến cho máu thịt bắn lên không trung.



Hai người vừa mới sáp lại gần, Ngọc Doãn liền lướt qua bên cạnh của người áo đen mà không thèm để ý tới đối phương.



Còn người áo đen kia vẫn đứng ở đó. Cánh tay cầm búa chỉ còn lại xương trắng không thấy một chút máu thịt. Trên cổ, một vết máu từ từ rõ ràng rồi một chùm sương máu phun ra khiến cho y ngã ngửa trên mặt đất.



- Mưu Lương Hổ...




Có tiếng người quát to.



Ngọc Doãn quay người lại nhìn về phía âm thanh đó thì chỉ thấy từ trong ngọn lửa có một nam tử ục ịch cầm trường thương găm một tên quân Tống trên mặt đất sau đó lao về phía Ngọc Doãn.



Dưới ánh lửa, gương mặt của người đàn ông đó hết sức rõ ràng.



Đồng tử của Ngọc Doãn co lại. Hắn trầm giọng quát:



- Đái lão bản! Không ngờ gặp lại ngươi ở đây.



Người đàn ông ục ịch đó rõ ràng là Đái Tiểu Lâu của Thiên Kim nhất tiếu lầu.



Lại nói, quan hệ của Ngọc Doãn và Đái Tiểu Lâu không hề xấu. Lúc đầu, khi Ngọc Doãn mới bộc ệ tài năng, nếu không có Thiên Kim nhất tiếu lầu của Đái Tiểu Lâu giúp đỡ thì chỉ sợ hắn khó mà vượt qua được cửa ải khó khăn. Chỉ có điều, Ngọc Doãn không thể ngờ được Đái Tiểu Lâu lại là gian tế của Nữ Chân. Điều khiến cho hắn thêm giật mình đó là võ nghệ của người này không hề kém.



Đôi mắt của Đái Tiểu Lâu đỏ lên. Lão rung cây thương mà quát lên lanh lảnh:



- Ngọc Tiểu Ất! Ngươi và ta đều vì minh chủ của mình. Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta.



- Vậy thì ngươi phải chết.



Nói tới đây, Ngọc Doãn cũng không còn để ý tới tình cảm trước kia mà lao lên vung đao chém tới.



Đái Tiểu Lâu cũng không nhượng bổ, vung trường thương đâm thẳng về phía trước như muốn liều mạng. Nói về công phu, Đái Tiểu Lâu không phải là đối thủ của Ngọc Doãn. Nhưng dươi sự liều mạng, nhất thời Ngọc Doãn cũng không làm gì được lão.



Cùng lúc đó, tiếng kêu trên tường thành của Triêu Dương càng lúc càng vang khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy lo âu.



- Mã cửu lang! Không ham chiến ở đây. Nhanh chóng dẫn người cướp lấy cửa thành.



Đái Tiểu Lâu rống to một tiếng. Chỉ thấy một vị đại hán trong đám người vội vàng dẫn theo đoàn người áo đen lao về phía của Triêu Dương.



- Ngọc Tiểu Ất! Ngươi là người có thủ đoạn, sinh ra ở phủ Khai Phong nhưng lại không được người ta chào đón.



Sao ngươi không theo ta về với Đại thái tử. Với bản lĩnh của ngươi, đại Thái Tử chắc chắn sẽ trọng dụng.



Đái Tiểu Lâu nói to:



- Sao ngươi phải khổ sở bán mạng cho lão Triệu quan gia của ngươi?



Ngọc Doãn hừ lạnh một tiếng:



- Ta chỉ sợ sau này con cháu của ta bị người ta chửi là Hán gian.



Vừa nói, cây đao trong tay hắn di chuyển càng nhanh đánh cho Đái Tiểu Lâu liên tiếp lui lại.



- Vậy để ta xem hôm nay người làm sao mà phá giải được cục diện này?



Đái Tiểu Lâu dứt lời liền vung trường thương đâm thẳng về phía Ngọc Doãn.