Tống Thì Hành

Chương 393: Vây hãm Khai Phong (5)




Nói thật, Ngọc Doãn thật sự không rõ sĩ đại phu những năm cuối Bắc Tống là như nào.



Hắn không hiểu?



Nhưng những sĩ đại phu trên triều đình đều đăng đệ Trường Thái học, xuất thân tiến sĩ, đọc sách thánh hiền, hiểu đạo thánh hiền, không phải là những ngườinhư Ngọc Doãn có thể so sánh. Nhưng vì sao lại xuất hiện cục diện cả triều Hán gian ở thời Bắc Tống? Ngọc Doãn thật sự không hiểu.



Chẳng lẽ đạo thánh hiền đó chính là đều phải quỳ gối đầu hàng, bán nước cầu vinh sao?



Nếu đạo thánh hiền là như vậy, thì cái gì mới thật sự là “Thánh hiền”.



Kẻ thù bên ngoài như hổ rình mồi, mà bên trong thì đấu đá không ngớt. Ngọc Doãn cảm thấy, Triệu Khuông Dận đúng là quá tốt với người đọc sách, quá tốt đến mức gần như phóng túng.



Nhưng dù là như thế, thì những người đọc sách này có hiểu nếu không có lão Tống thì bọn họ sẽ chẳng là gì hay sao?



Tống cũng thế, Minh cũng thế, rồi đến Thanh...cũng là cả nước cam tâm làm nô tài.



Phong khí này rốt cuộc là từ đâu mà dựng lên?



Ngọc Doãn không rõ lắm, nhưng hắn cũng hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy, giang sơn lão Tống chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị diệt vong, nhưng hắn có năng lực gì?



Tâm trạng sa sút ra khỏi Phan Lầu, đã không còn đám người Chu Phượng Sơn nữa.



Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh còn ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Ngọc Doãn, hai người vội tiến đến nghênh đón.



- Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?



Ngọc Doãn cười gượng, lắc lắc đầu nói:



- Cũng không có việc gì, chỉ là...Đúng rồi, Chu Phượng Sơn nhập Ngũ Long Tự rồi sao?



Hắn không thể nói ra lời cảnh tỉnh của Mậu Đức Đế Cơ ra được.



Cho dù Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh là huynh đệ của hắn, nhưng có một số việc vẫn nên phải giữ bí mật.



Cao Sủng nói:



- Lão Chu kia không nhập Ngũ Long tự, mới vừa rồi ta nói chuyện với lão, chỉ là lão được quý nhân mời chào mà thôi.



Tình huống bên Ngự quyền quán không tốt lắm, lão Chu là một người trọng thể diện nên không thể làm việc giống như đám người Lý Bảo, nên chỉ có thể đi làm hộ viện. Tuy nhiên với lão mà nói, làm hộ viện cũng không hề đơn giản.



Không hề đơn giản, dễ dàng?



Xác thực có khả năng…Dù Thái Kinh đã bỏ chạy, nhưng Thái Điều dù gì vẫn là Phò mã.



Chu Phượng Sơn đầu nhập Mậu Đức Đế Cơ, cũng không thiệt thòi bản thân gì.





Ngọc Doãn gật gật đầu, không hỏi gì nữa. Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, Chu Phượng Sơn lựa chọn như nào cũng là việc của ông ta.



Còn nữa, hắn có tư cách gì mà cười nhạo Chu Phượng Sơn?



Hiện giờ ngay cả bản thân hắn cũng còn một đống phiền toái lớn, tốt nhất là nên tự lo cho mình trước, những cái khác đừng để ý làm gì nữa.



- Ca ca, có về nhà thăm tẩu tẩu không?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Cao Sủng, đột nhiên phá lên cười:



- Đêm nay Thập Tam lang về nhà nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai quay về doanh cũng được.



Ta cũng muốn đi thăm Cửu Nhi tỷ và Ngọc Như, chỉ có điều Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao đi rồi, trong doanh chỉ còn lại có một mình Đổng Giác Dân, chỉ sợ là quá vất vả. Ngươi trở về thuận tiện nói một tiếng với Cửu Nhi tỷ rằng một hai ngày nữa đừng đi ra ngoài.



Cao Sủng ngẩn ra rồi chợt hiểu ngay ý của Ngọc Doãn.



Chỉ sợ này một hai ngày, Khai Phong sẽ phát sinh chiến sự.



Trong lòng y cũng đang có chuyện nên không khách khí từ biệt với Ngọc Doãn, đi thẳng đến ngõ Quan Âm.



- Ca ca, Thập Tam Lang đi đâu vậy?



Hà Nguyên Khánh đứng bên không kìm nổi hỏi một câu, đã thấy Ngọc Doãn cười đáp:



- Mùa xuân đến, chỉ sợ Thập Tam Lang cũng động lòng xuân rồi.



- Hả?



- Đi thôi, loại chuyện như này ta cũng không biết nhiều, nghĩ chắc Thập Tam Lang có thể giải quyết.



Ngọc Doãn biết, hình như Cao Sủng có ý với Nhất Trượng Thanh Vương Yến Ca, góa phụ của Mã Cao kia. Người này trời sinh tính trầm lặng, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Có lẽ y đến tìm Phong Huống hỏi thăm tình hình của Vương Yến Ca. Từ đó có thể thấy được y thật sự đã có ý với người ta rồi.



Đại chiến đã tới, sinh tử chưa rõ.



Cao Sủng muốn đi thăm Vương Yến Ca, cũng là hợp tình lý.



Chẳng qua, y khó nói ra lời, mà Ngọc Doãn cũng không vạch trần.



***



Khi Ngọc Doãn trở lại quân doanh thì sắc trời đã tối. Hắn lại phát hiện Dương Tái Hưng đang ngồi trong lều lớn chờ hắn.



- Tẩu tẩu đoán hôm nay ca ca không thể quay về nhà nên bảo ta mang canh tới cho ca ca tẩm bổ.




Dương Tái Hưng cười ha hả thi lễ với Ngọc Doãn, cử chỉ đã không còn khinh cuồng như hai năm trước nữa.



Ngọc Doãn nói:



- Đại Lang ở cấm quân tốt chứ?



- Ha hả, vẫn không có trở ngại gì, chỉ có điều không được giết Lỗ tặc, nên không rạng rỡ như ca ca thôi.



Trong lời nói của Dương Tái Hưng đầy thoải mái nhưng Ngọc Doãn lại nghe được sự khổ tâm trong đó. Ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, Dương Tái Hưng vốn là người thích chiến đấu, nhưng không ngờ sau khi nhập ngũ thì vẫn không có nơi thi triển. Ngược lại là Cao Sủng, đầu tiên là tiêu diệt phỉ ở Đông Nam, sau đó lại theo Ngọc Doãn đến trấn Quách Kiều giao chiến với người Nữ Chân, thật sự giết vô cùng thống khoái. Nếu không phải trở ngại quân kỷ, nói không chừng Dương Tái Hưng đã sớm chạy tới trấn Quách Kiều cùng với Ngọc Doãn sảng khoái giết một trận với người Nữ Chân rồi.



- Đúng rồi, ta nghe nói ngươi lên chức?



Dương Tái Hưng cười ha hả:



- Nói đến làm cho ca ca chê cười, thật ra cấp trên ta là Đô Ngu Hầu đã đề cử ta làm Phó sứ binh mã.



Chỉ là làm Phó sứ binh mã này không còn tự tại như trước nữa.



Trong ngày luôn phải tuần tra nội thành, ta rất buồn bực...Nếu ca ca có môn lộ, sao không điều ta tới dưới trướng ngươi để làm việc? Dù là làm Tương Ngu Hầu cũng còn tốt hơn là làm việc trong nội thành. Nếu không phải Hô Diên tướng quân đối đãi tốt với ta, thì ta sớm đã không làm rồi.



Hô Diên tướng quân?



Ngọc Doãn kinh ngạc nói:



- Cấp trên của ngươi chính là Song tiên Hô Diên Chước?



- Ca ca cũng biết Hô Diên tướng quân?



Dương Tái Hưng nói:




- Nhắc đến Hô Diên tướng quân, thật sự là người có bản lĩnh. Nếu ông ta còn trẻ như khi hai mươi tuổi, ta giao phong với ông ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta. Nhưng hiện tại, cũng phải mười mấy hiệp mới có thể phân cao thấp, đúng là gừng càng già càng cay.



Ngọc Doãn không ngờ Dương Tái Hưng lại là thủ hạ của Hô Diên Chước.



Hắn giật mình không khỏi có chút tò mò hỏi:



- Ta nghe người ta nói, dưới trướng của Hô Diên tướng quân có ba nghìn liên hoàn mã, là thật không?



- A, ca ca cũng biết liên hoàn mã sao?



Dương Tái Hưng gật đầu nói:



- Chỉ có điều lúc bắt đầu luyện liên hoàn mã có chút phức tạp, ta đi theo Hô Diên tướng quân gần một năm cũng chỉ học được một chút mà thôi. Hô Diên tướng quân nói, đáng tiếc không tìm được áo giáp tốt trong kho giáp trượng, cho nên không thể đánh đồng với Thiết Diều tử của Tây Hạ được. Nếu có thiết giáp của Tây hạ, không chừng uy lực của liên hoàn mã càng thêm lợi hại...




Ngọc Doãn vốn cảm thấy liên hoàn mã chỉ là đem mấy con ngựa xâu lại với nhau cùng xung phong.



Nhưng nghe Dương Tái Hưng nói xong, Ngọc Doãn mới biết hóa ra cái gọi là liên hoàn mã không đơn giản như hắn tưởng tượng.



- Một khi đã như vậy, Đại Lang không ngại thỉnh giáo nhiều hơn với lão tướng quân.



Về phần thiết giáp Tây Hạ thì ta sẽ nghĩ cách, sớm muộn gì cũng có thể có được. Đúng rồi còn có một việc, thời gian này ta vẫn duy trì liên lạc với Hoắc Kiêu, ta lo lắng nên cố ý để lại tín vật cho Hoắc Kiên, để có gì bất chắc thì bảo hắn đi tìm Hô Diên tướng quân nhờ hỗ trợ.



- Ca ca biết Hô Diên tướng quân?



- Chỉ là từng nghe tên thôi chứ chưa từng gặp.



Ngọc Doãn không dám lộ nhiều tin tức, nên chỉ bảo Dương Tái Hưng duy trì liên hệ với Hoắc Kiên.



Dương Tái Hưng đáp ứng, lại cùng Ngọc Doãn nói chuyện phiếm một hồi, khi thấy đã tới giờ tuất thì mới cáo biệt với Ngọc Doãn quay về trong thành.



Một đêm này, Ngọc Doãn trằn trọc tận đến gần sáng mới ngủ được.



Cũng không biết ngủ bao lâu, những tiếng ồn ào làm Ngọc Doãn bừng tỉnh.



Hắn vội ngồi dậy xuống giường, đang định ra ngoài xem xét, lại thấy màn trướng vén lên, ba người Trần Đông Chu Mộng Thuyết và Cao Nghiêu Khanh đi vào lều lớn.



Ba người này đóng giữ Mưu Đà Cương, đợi sau khi di dời xong đồ quân nhu đến nhà kho Diên Phong rồi thì lập tức gấp gáp đến đây.



Vừa thấy Ngọc Doãn, ba người cũng vô cùng kích động.



Trần Đông tiến lên liên tục vỗ vào cánh tay Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất làm việc lớn, báo cáo thắng lợi hai trận chiến trấn Quách Kiều, thật là khiến người ta sảng khoái.



Cao Nghiêu Khanh cũng liên tục chúc mừng.



Không tới mấy ngày mà hắn đã thấy Cao Nghiêu Khanh thay đổi rất nhiều.



Lúc trước y mập mập trắng trẻo nay đã gầy đi nhiều, gương mặt góc cạnh. Có thể thấy được mấy ngày gần đây y vô cùng vất vả, tính cách khí chất trầm ổn hơn trước rất nhiều.



Ngọc Doãn cũng không khách khí hàn huyên một hồi với ba người, Cát Thanh thì mang chậu rửa mặt tới.



Rửa mặt xong, Ngọc Doãn nhân tiện nói:



- Hôm qua Tông lão đại nhân tới, nói ông làm Phó tướng phủ Tế Nam, ta đã bảo lão Bàng và Bá Viễn đi theo ông ấy rồi. Giờ trong quân chỉ còn lại một mình Giác Dân xử lý, thật sự có chút vất vả. Các ngươi trở về thì tốt quá, có thể chia sẻ hỗ trợ ít nhiều. Giác Dân khéo trị binh, nhưng sự vụ hậu cần đồ quân nhu lương thảo quả thật là làm không thỏa đáng lắm.



Trần Đông và Chu Mộng Thuyết nghe Ngọc Doãn nói để Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao đi theo hiệu lực cho Tông Trạch thì đều lộ vẻ kinh ngạc.