Tống Thì Hành

Chương 387: Trấn quách kiều (7)




Keng keng keng, tiếng mõ dồn dập vang lên, trên thành lầu trấn Quách Kiều bất chợt xuất hiện ra một đám người.



Tào Vinh ở sau quân đốc chiến, nhìn thấy trên lầu thành xuất hiện bóng người thì lập tức lớn tiếng gào lên:



- Tản ra, toàn bộ tản ra.



Ông cũng cảm thấy được quân Kim trong lúc vô tình đã tụ lại dưới thành. Nếu chẳng may quân Tống kia ném mạnh hỏa khí thần bí xuống, chẳng phải thương vong sẽ rất lớn sao?



Nhưng trên lầu thành trấn Quách Kiều chỉ có mưa tên bắn xuống. Vương Mẫn Cầu suất lĩnh hai trăm cung tiễn thủ bắn tên xuống dưới thành, đồng thời đám người Cát Thanh thì chỉ huy tạp binh đem đẩy đất đá và đoạn mộc rơi xuống thành như mưa.



Trấn Quách Kiều đã là một tòa thành trống không, nhà dân gần như không sử dụng đến.



Cho nên, Ngọc Doãn suốt đêm sai người dỡ bỏ toàn bộ những nơi gần cửa thành, chất thành đống núi trên lầu thành để đẩy xuống.



Chỉ có điều, bất luận là mưa tên hay là lôi thạch thì cũng không tạo nên thương vong nhiều cho quân Kim.



Tào Vinh chỉ huy binh mã lui về phía sau, vừa quan sát động tĩnh trấn Quách Kiều, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.



Hỏa khí quân Tống làm ông lo lắng ném chuột sợ vỡ đồ. Sau khi trầm ngâm một chút, Tào Vinh lại hạ lệnh cho quân Kim phát động công kích, quân Kim khiêng cự mã, như thủy triều dũng mãnh lao tới cửa thành. Trên đầu thành, quân Tống tiếp tục tiến hành phản kháng, tuy nhiên vẫn chỉ là dùng tên và lôi thạch là chính. Lặp lại vài lần, qua mười hiệp, quân Kim bị thương vong hơn mười người, Tào Vinh cũng theo đó mà thả lỏng tâm trạng.



Có lẽ số lượng hỏa khí thần bí kia không còn nhiều lắm.



Nếu không quân Tống sao chậm chạp không lấy ra sử dụng chứ?



Ngẫm lại cũng thế, đội quân Tống này chỉ hơn ngàn người, chỉ sợ cũng không phải cấm quân tinh nhuệ.



Trên mặt Tào Vinh lộ vẻ dữ tợn, sự băn khoăn trong lòng đã tan biến, ông rút bảo kiếm ra, chỉ về phía cửa thành trấn Quách Kiều, khàn giọng rít gào nói:



- Binh sĩ tam quân, cùng ta xung phong. Đánh hạ trấn Quách Kiều, chó gà không tha...



Đây cũng là mệnh lệnh mà quân Kim thích nghe nhất.



Lúc trước ở Phong Khâu, ở Kỳ Thành, quân Kim binh không lưỡi huyết mà chiếm được, vì để trấn an lòng dân Tào Vinh hạ lệnh không được hành động thiếu suy nghĩ, thế cho nên nhưng binh sĩ côn đồ này không ai dám manh động, bởi vậy mà trong lòng đã có chút bất mãn.



Mà nay lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành vừa ban ra, quân Kim tự nhiên không khách khí nữa.



Một đám giống như nổi điên cùng tru lên đánh về phía trấn Quách Kiều.



Trấn Quách Kiều này diện tích cũng không lớn, nguyên nhân bởi tiếp giáp bờ bắc sông Quảng Tế, cho nên vị trí tương đối cao, ửa thành cũng rất nhỏ, thế cho nên sau khi quân Kim phát động công kích thì ngay lập tức chen chúc hỗn loạn. Trên thành, Ngọc Doãn híp mắt chăm chú nhìn cảnh quân Kim đang chen chúc mà đến, trên mặt bất giác nở nụ cười cổ quái, khẽ gật đầu.





Bàng Vạn Xuân này quả nhiên là đưa ra kế hay.



Địa hình địa mạo trấn Quách Kiều đã định trước là quân Tống phải dã chiến với quân Kim, và chắc chắn sẽ phải thất bại thảm hại.



Không nói đến việc quân Tống lấy bộ quân là chính, quân Kim toàn bộ đều là thiết giáp kỵ binh. Mà quan trọng hơn là, thủ hạ bộ quân quân Tống của Ngọc Doãn cũng là, không có một ai giỏi dã chiến khéo sử dụng thần tí cung bộ nhân giáp, một khi giao chiến, toàn quân sẽ bị diệt ngay.



Một trận chiến với Tào Ninh là dựa vào đòn bất ngờ, cộng thêm sự khinh địch của Tào Ninh mà thắng được.



Nhưng nay giao phong với Tào Vinh, dù lão già này giận giữ công tâm, nhưng đã có vết xe đổ là Tào Ninh, ông ta nhất định không phạm phải sai lầm đó nữa.



Trấn Quách Kiều không đủ để thủ vững.




Hơn nữa Ngọc Doãn cũng không muốn quyết chiến với quân Kim ở trấn Quách Kiều.



Sở dĩ thủ vững trấn Quách Kiều, nói toạc ra cũng là vì kéo dài thời gian để Mưu Đà Cương có thể thuận lợi di dời đi đồ quân nhu lương thảo, đồng thời tranh thủ thời gian thêm nhiều cho phủ Khai Phong. Cho nên, Ngọc Doãn không muốn đánh bừa tử chiến với quân Kim, mà đã không có thần kỳ binh, kết quả sẽ không lạc quan.



Kế sách của Bàng Van Xuân là kế dụ địch.



Dựa vào thái độ thủ vững trấn Quách Kiều dụ quân Kim vây công.



Chỉ có thể làm cho quân Kim tụ tập lại một chỗ mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất của Chưởng Tâm Lôi. Ngọc Doãn vẫn cắn răng kiên trì, chờ đợi quân Kim lộ ra sơ hở. Quả nhiên, Tào Vinh bị lừa... Như vậy cơ hội của mình đến rồi!



- Lương Ngọc Thành, nã pháo!



Lương Ngọc Thành đứng bên nghe được mệnh lệnh vội vàng khom người lĩnh mệnh.



Tuy nhiên, trong tay y không có phích lịch pháo cho quân Tống hiệu dụng, mà chỉ có một khẩu pháo hiệu.



Lương Ngọc Thành trang bị pháo hiệu xong, sau khi đốt miếng gạc, chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn, Cát Thanh ở trên đầu thành lập tức rống lớn nói:



- Ném Chưởng Tâm Lôi cho ta.



Hai trăm tạp binh đã sớm đợi không kiên nhẫn được nữa vội châm lửa vào Chưởng Tâm Lôi, hét to ném mạnh xuống thành.



Chẳng cần lực cánh tay, cũng không cần chính xác gì.



Cửa thành trấn Quách Kiều tụ tập ít nhất mấy trăm quân Kim, vẫn còn vô số quân Kim giống như thủy triều vọt tới, chỉ cần ném Chưởng Tâm Lôi xuống là được.




Tào Vinh vốn muốn tự mình xuất chiến, không ngờ một tiếng pháo hiệu kia làm Tào Vinh giật nảy mình.



Mắt thấy trên đầu thành vứt xuống vô số thiết cầu đen tuyền, tim Tào Vinh đập lộp bộp, lập tức biết tình huống không ổn rồi.



- Lui lại, tản ra...



Tào Vinh trợn mắt muốn nứt, khàn giọng quát to.



Tuy nhiên, không đợi ông thốt lời ra khỏi miệng thì đã nghe những tiếng nổ liên tiếp truyền đến, dù là còn có quân Kim cách xa cửa thành trấn Quách Kiều mấy trăm mét nhưng cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung rẩy rõ ràng. Dưới cửa thành toàn máu là máu.



Quân Kim bất thình lình bị Chưởng Tâm Lôi làm cho nổ tung, máu thịt văng tung tóe...



Ngay sau đó, Ngọc Doãn thét ra lệnh một tiếng, Đổng Tiên đã ở dưới cửa thành đã sớm không kiên nhẫn lập tức sai người mở cửa thành ra.



Mùi hỏa dược tràn ngập, mùi máu tanh gay mũi đập vào mặt.



Đổng Tiên không khỏi nhăn mày lại, vội mở một thông lộ, theo sát sau là Cao Sủng Hà Nguyên Khánh giống như hai mãnh hổ xuống núi, mang theo Bối Ngôi quân gào thét từ trong thành giết ra. Ngoài cửa thành, quân Kim bị nổ chết vô số, khắp nơi toàn thi cốt. Phạm vi vài trăm mét trên mặt đất bị nhuốm một màu máu đỏ thẫm, dưới ánh mặt trời nhìn càng ghê người. Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, đã thấy một đội quân Tống từ trong thành giết ra.



Cao Sủng múa thương lớn xông tới loạn quân như vào nơi không người.



Hà Nguyên Khánh huy động song chùy, thế không thể đón đỡ. Mà Bối Ngôi quân ở sau hai người thì thuần một màu cầm trong tay Trảm Mã Đao bảy thước, theo hai con mãnh thú lao ra ngoài thành, giết tiến trong loạn quân như bầy hổ xông vào loạn dê.



Sau lưng Bối Ngôi Quân, Ngưu Cao và Đổng Tiên các lĩnh nhân mã bản bộ đuổi theo. Tuy là bộ quân nhưng sức chiến đấu lại vô cùng kinh người.




Quân Kim bị bữa tiệc này tàn sát, làm sao còn dám ứng chiến.



Toàn bộ đều tìm vật cưỡi, bỏ chạy thảm bại.



Cùng lúc đó, trên thành trấn Quách Kiều lần thứ hai lại vang lên tiếng pháo hiệu.



Hắc Kỳ tiễn đội từ sau lưng Bối Ngôi Quân giết ra làm cho quân Kim vốn đã hoảng loạn, không còn tâm tư mà kháng cự, một loạt bỏ chạy.



Tào Vinh mặc dù ra sức muốn ổn định đầu trận tuyến nhưng đại thế đã mất, dù ông liên tiếp chém hơn mười lính đào ngũ để khống chế trận tuyên nhưng đã không còn tác dụng nữa đành phải dưới sự bảo vệ của hầu cận mà bỏ chạy.



***



Tiếng kêu dần dần yếu đi.




Ngọc Doãn mắt thấy quân Kim tan tác, không khỏi thở hắt ra.



Trận chiến không hề dễ dàng như trận hôm qua. Trận chiến này thắng được cũng nhờ vào sự may mắn, hoặc có thể nói là dựa vào uy lực của Chưởng Tâm Lôi uy lực và Bàng Vạn Xuân bày mưu tính kế, mới có thể giành được toàn thắng. Hắn vẫn cảm thấy mình có thể bày mưu nghĩ kế, có thể chỉ huy thiên quân vạn mã. Nhưng trải qua trận chiến này, hắn đã hiểu, mình không có năng khiếu binh nghiệp.



Đại quân tác chiến, cần phải trầm ổn ứng biến. Thái Sơn có sập xuống trước mặt thì cũng bình tĩnh mặt không đổi sắc.



Nhưng mới vừa rồi hắn vài lần mất đi sự chừng mực, nếu không có trước đó Bàng Vạn Xuân đã chỉ sẵn, thì Chưởng Tâm Lôi đã ném mạnh xuống trước rồi.



Đã là như thế, hắn còn chần chừ, thiếu sự đúng mực.



Hơn thế nữa, hắn vừa rồi còn hạ lệnh hơi vội vàng, nếu như cố kìm lại một chút, không nói nhiều, chỉ cần thời gian hai mươi giây thì lực sát thương của hơn hai trăm Chưởng Tâm Lôi ít nhất sẽ có lực sát thương gấp đôi. Nhưng vừa rồi, hắn vẫn hơi hoảng loạn, thậm chí có chút xao động vội vàng.



Có lẽ, ngày sau có thể bù lại.



Nhưng Ngọc Doãn lại cảm thấy, nếu xung phong hãm trận, chém giết trên chiến trường, có lẽ hắn làm tốt.



Nhưng bày mưu nghĩ kế, thì hắn không am tường. Có nhiều thứ có thể bồi dưỡng, nhưng có nhiều thứ lại cần có thiên tính. Mới có mấy ngàn người mà hắn đã như này rồi, vậy thì sau này là mấy vạn người, thậm chí chí mấy chục vạn mấy trăm vạn tác chiến, hắn có kiên trì được không?



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn khe khẽ thở dài.



Mặc dù trong lòng đã quyết định, nhưng vẫn có một sự mất mát khó diễn tả.



Mình đúng là không phải là người có thể tranh hùng thiên hạ. Khi ở hậu thế hắn từng xem một số bộ phim điện ảnh và truyền hình, thấy các tướng quân bày mưu nghĩ kế, lớn tiếng gào thét 'Không hỏi thương vong, chỉ hỏi chiến quả', hắn cảm thấy cũng không khó khăn gì.



Nhưng khi thật sự đầu nhập chiến trường, mình có thể hô lên được những lời quyết đoán như thế không?



Điều này cần phải có một quả tim kiên cường và sự tàn nhẫn...



Nhưng trong xương cốt Ngọc Doãn vẫn chỉ là một thanh niên văn nghệ mà thôi.



Chính ngọ, trấn Quách Kiều đã khôi phục lại bình ổn.



Đại chiến đã đình chỉ, quân Kim đại bại quay về, Tào Vinh bỏ chạy...



Từ chỉnh thể mà nói, tuy quân Tống giành được thắng lợi, nhưng Tào Vinh chạy trốn, lại làm cho Ngọc Doãn ít nhiều có chút tiếc nuối.