Tống Thì Hành

Chương 381: Trấn quách kiều (1)




Ngày mồng 5 tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, mưa tí tách rơi bên ngoài lều lớn.



Trong đại trướng trong quân tại quân trại Mưu Đà Cương đèn đuốc sáng trưng.



Ngọc Doãn nhắm mắt lại như đang chợp mắt, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông thì đi qua đi lại, thỉnh thoảng mặt đối mặt, rồi thở dài.



Ba người Đổng Tiên, Ngưu Cao, Bàng Vạn Xuân thì giống như lão tăng nhập định, ngồi ngay ngắn ở ghế dựa lớn.



Ở cửa lều lớn, Hà Nguyên Khánh và Cao Sủng phân chia đứng hai bên khoanh tay, trầm mặt, không nói gì.



Trong đại trướng trung quân vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh làm người ta có cảm thụ hít thở không thông.



Thời gian yên lặng trôi qua trong yên tĩnh, ngay lúc Đổng Tiên lộ vẻ không kiên nhẫn được nữa, mở miệng định hỏi thì chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài lều. Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Cao Nghiêu Khanh sải bước đi vào trong lều lớn.



- Đáng chết!



Cao Nghiêu Khanh vừa tiến đến, thậm chí không kịp cởi áo tơi trên người xuống mà đã mở miệng chửi.



Ngọc Doãn bỗng dưng mở to mắt, nhìn Cao Nghiêu Khanh, không nói gì.



- Tam Lang, thư đưa đến rồi?



Cao Nghiêu Khanh xanh mặt nói:



- Xu Mật Viện hồi đáp, Chỉ huy sứ cứ chuyên tâm làm việc của mình, sao có thể đoán bừa đồng nghiệp trong triều như thế?



Ngọc Doãn nghe xong, không kìm nổi thở dài.



Tào Vinh kia dù sao cũng xuất thân Võ cử, hơn nữa còn là xuất ra từ võ học nhà nước. Tuy nói Đại Tống trọng văn khinh võ, nhưng Võ học kia cũng là học viện của triều đình, có thể địa vị không bằng Trường thái học, nhưng vẫn lớn gấp trăm lần so với Ngọc Doãn vừa có được bổ thân làm Võ Quan. Võ học nhập học yêu cầu nghiêm khắc hơn Trường Thái học, nếu không có cửa đi thì không thể nào vào được.



Nói một cách khác, xuất thân của Tào Vinh không phải để Ngọc Doãn phỉ báng.



Xu Mật Viện hồi đáp rất văn nhã nhưng thực tế lại đang cảnh cáo Ngọc Doãn: Không nên nói lung tung, ngươi không có tư cách!



- Lý Thượng thư nói như thế nào?



Cao Nghiêu Khanh lộ ra vẻ do dự, không trả lời ngay.



Ngọc Doãn cười nói:



- Nha nội cứ nói đừng ngại, xem ta có đoán đúng hay không.



- Lý Thượng thư lại không hề nói gì, chỉ là xem xong thư thì đặt sang bên, không nói gì cả.



Ngọc Doãn mỉm cười!



Hắn đứng lên, nhìn mọi người, nói:



- Tốt lắm, đã có đáp án rồi.



Tào Vinh phản loạn hay không ta không biết, nhưng ta biết, một khi Hoạt Châu đầu hàng vậy thì chúng ta vô hiểm có thể thủ.



Hai con đường, lập tức đi trấn Quách Kiều tiến hành chuẩn bị. Mặc kệ Hoạt Châu đầu hàng hay không, chúng ta cứ nên phòng ngừa; một con đường khác, là ở chỗ này để chờ, nếu Hoạt Châu chưa đầu hàng thì tốt, nếu đầu hàng, chúng ta chỉ còn cách bỏ chạy thôi. Dù sao trong thành Khai Phong này tuyệt đối sẽ không phái quân đến trợ giúp chúng ta.



Trong đại trướng lập tức yên lặng.





Về vấn đề Chỉ Huy Sứ Hoạt Châu sẽ đầu hàng hay không, đám người Ngọc Doãn cũng khó mà biết được. Bất kể là Chu Mộng Thuyết hay là Trần Đông, đều cho rằng khong nên tự tiện xuất binh, mà xin chỉ thị của Binh bộ và Xu Mật Viện rồi mới tiếp tục quyết định.



Nhưng Ngọc Doãn, Đổng Tiên, Ngưu Cao, Bàng Vạn Xuân lại có ý kiến khác.



Bọn họ cho rằng, một khi Hoạt Châu đầu hàng, như vậy thì có đi chuẩn bị cũng không kịp nữa.



Mưu Đà Cương này còn có một trăm ngàn thạch lương thực chưa dời đi, nếu chẳng may quân Kim giết đến, cũng chỉ có thể một mồi lửa đốt cháy đồ quân nhu mà thôi.



Một trăm ngàn thạch lương thảo cũng không phải số lượng nhỏ.



Nhà kho Diên Phong đã có ba trăm ngàn thạch lương thực, đồ quân nhu của Mưu Đà Cương, gần như chiếm một phần ba số lương thực tích trữ ở nhà kho Diên Phong, cho nên nhất định phải mau chóng hành động, ít nhất cũng nên đi trấn Quách Kiều, tra nhìn tình huống một chút để chuẩn bị cũng tốt.



Nhưng có Tống tới này, binh mã phân phối nhất định phải được sự cho phép của Xu Mật Viện và Binh bộ, tự tiện hành động sẽ bị coi là tạo phản.



Ngọc Doãn cũng biết, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông là suy xét cho hắn.



Nhưng hiện tại...




- Đại Lang, Thiếu Dương, cả Tam Lang nữa, ta cũng biết ý tốt các ngươi, nhưng ta không muốn khoanh tay chịu chết như vậy.



Quyết định của ta là đi suốt đêm đến trấn Quách Kiều. Nếu Lỗ Tặc thật sự tiến đến, ta cũng có thể ở trấn Quách Kiều ngăn trở một phen tranh thủ cho các ngươi một ít thời gian. Mưu Đà Cương này giao cho ba người các ngươi phụ trách, ta sẽ bảo Lăng thúc phụ cùng với Cát Thanh và Phong Huống hiệp trợ canh giữ, binh mã Ngự Doanh cùng với binh mã Bộ quân tư đều giao do các ngươi Thống soái, xử lý nơi này.



Nếu các ngươi có lòng giúp ta, thì che giấu cho ta một ngày.



Nếu Lỗ Tặc thật sự đến đây, còn muốn các ngươi mau chóng báo cho biết Xu Mật Viện, khẩn cầu Xu Mật Viện xuất binh cứu viện... Ta cũng không biết có thể thủ vững ở trấn Quách Kiều được mấy ngày, nhưng nghĩ chắc có thể thủ vững nhiều nhất một ngày, thì thành Khai Phong này sẽ thêm một ngày an toàn.



- Tiểu Ất, ngươi cần gì phải vậy?



Chu Mộng Thuyết và Trần Đông muốn khuyên can, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.



Không cho Ngọc Doãn đi ư?



Nói vậy, một khi Lỗ Tặc thực đánh tới, lương thực ở Mưu Đà Cương, còn có ngựa Thiên Tứ Giám sẽ vô cùng nguy hiểm.



Nhưng nếu là đồng ý để Ngọc Doãn đi, đến lúc đó Xu Mật Viện truy cứu, chỉ sợ Ngọc Doãn khó mà thoát tội.



- Được rồi, đừng nói năng rườm rà nữa.



Cứ quyết định như vậy đi...Bàng Vạn Xuân!



- Có mạt tướng.



- Ta lấy ngươi làm tiên phong, dẫn Hắc Kỳ tiễn đội tức khắc xuất phát, đi tới trấn Quách Kiều.



Ta đích thân lĩnh Bối Ngôi quân theo vào sau, trước chạng vạng ngày mai sẽ hội hợp ở trấn Quách Kiều. Tất cả mọi người lui xuống chuẩn bị một chút đi.



Ngọc Doãn dứt lời, khoát tay ra hiệu mọi người lui ra.



Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng cùng nhau rời khỏi, kiểm kê binh mã chuẩn bị xuất chinh.



- Tiểu Ất, ngươi làm như vậy, thật sự là quá mạo hiểm rồi!



Chu Mộng Thuyết không kìm được nói:




- Tào Vinh đầu hàng, chỉ là suy đoán của chúng ta... Nếu ngươi thật sự lo lắng, không bằng phái thám báo đi tìm hiểu. Nếu Tào Vinh thật sự đầu hàng, lúc ấy chúng ta đi trấn Quách Kiều cũng không muộn, tội gì mạo hiểm lớn như thế?



Ngọc Doãn nghe vậy chỉ cười khổ.



- Đại Lang, nếu là như vậy, có thể tới đó kịp sao?



- Việc này…



Chu Mộng Thuyết cứng họng không trả lời được, bởi vì y cũng biết, đến lúc đó thì thật sự không kịp nữa.



Một khi quân Kim chiếm lĩnh trấn Quách Kiều, đó là vùng đất bằng phẳng, không đến một ngày là có thể tới Mưu Đà Cương. Mà phía bắc Mưu Đà cương là bình nguyên, căn bản vô hiểm có thể thủ. Một khi quân Kim giết qua đến, chỉ dựa vào số binh mã ở đây, căn bản không thể ngăn trở được.



Đương nhiên, Ngọc Doãn có thể dẫn người rút đi.



Nhưng chiến mã Thiên Tứ Giám và lương thực Mưu Đà Cương nên xử trí như thế nào?



Bất kể là một mồi lửa thiêu hủy hay là ném cho người Nữ Chân thì đối với phủ Khai Phong mà nói, cũng sẽ là một sự tổn thất thật lớn...



Ngọc Doãn cười nói:



- Cục diện hiện nay chỉ có thể đánh cược một lần.



Nếu thắng, dù là không có công lao thì cũng có thể công quá tương hỗ; nếu ta thua, kính xin Thiếu Dương chuyển lời cho nương tử nhà ta, bảo cô ấy hãy mang theo con gái rời khỏi Đông Kinh, đi Hoàn Châu tìm nương tựa lỗ Đạt ca ca, hoặc đi Hàng Châu tìm một nơi an tĩnh, mai danh ẩn tích cũng được. Tóm lại là không thể tiếp tục ở lại Đông Kinh... Còn nữa, các ngươi ở lại nơi này cũng có nhiệm vụ quan trọng, một là phải nhanh chóng di dời lương thảo và chiến mã; hai là nếu ta có thể không trở về được, thì các ngươi phải nhanh chóng mang quân cứu viện tới.



- Tiểu Ất...



Trần Đông chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu, uất nghẹn.



Ngọc Doãn đi rõ ràng là đi chịu chết. Cược thắng, cũng có thể có công mà thoát tội, nếu cược thua, sợ là khó mà có thể phục khởi. Cho dù là có Thái tử Triệu Kham chiếu cố, nhưng những quan viên trong triều, người nào sẽ bỏ qua Ngọc Doãn?



Nhưng vấn đề là, hắn đang vì Đại Tống, là vì Lão Triệu quan gia….



***



Hắc Kỳ tiễn đội gần giờ dần thì xuất phát.




Ngọc Doãn thì điểm hai bộ binh mã cùng mới một bộ tạp binh vào giờ Mão lặng lẽ rời khỏi quân trại Mưu Đà cương.



Quay đầu nhìn lại, mặt trời đã ló ra ở phía đông, thành Khai Phong nguy nga trong chút ánh nắng kia lại toát lên cảm giác tịch mịch.



Cũng không biết chuyến đi trấn Quách Kiều lần này có thể quay về được không?



Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc đang dao động.



Vì quá gấp gáp nên hắn còn chưa được gặp mặt Cửu Nhi tỷ và Ngọc Như lần cuối, ngẫm lại thấy vô cùng tiếc nuối!



- Xuất phát!



Ngọc Doãn ở trên ngựa vung tay lên, Bối Ngôi quân đạp trên sương sớm đầu mùa xuân, chậm rãi đi trước.



Đổng Tiên và Ngưu Cao các lĩnh một bộ nhân mã làm Tả Hữu quân, Ngọc Doãn thì dẫn một trăm mã quân và một đám tạp binh mang theo khí giới đơn giản đi ở giữa.



Ngọc Doãn không hề sợ hãi, thậm chí trong thâm tâm còn có chút kích động khó hiểu.




Rốt cuộc phải khai chiến sao?



Phát súng đầu tiên ở Khai Phong này chỉ sợ bị khai hỏa trong tay hắn. Cũng không biết, sách sử đời sau sẽ ghi lại chuyện này như nào, hậu nhân sẽ đánh giá Ngọc Doãn hắn ra sao? Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền không kìm nổi thở dài thật khẽ.



Đội ngũ tiến lên ước chừng nửa canh giờ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.



- Ca ca, hình như có người đang đến.



Ngọc Doãn nhăn mày lại, , xua tay ra hiệu binh mã tiếp tục tiến lên, còn hắn cùng với Hà Nguyên Khánh và Cao Sủng dẫn mã quân bày trận chờ.



- Ca ca quá khinh thường người ta rồi, đi kiến công lập nghiệp sao không dẫn ta theo?



Ở trong sương sớm lao ra bốn con ngựa.



Kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đầu từ xa đã cao giọng, còn chưa dứt lời, chiến mã đã đến trước mặt Ngọc Doãn.



- Tam Lang?



Ngọc Doãn thấy rõ ràng người tới, lập tức ngây người.



Tới bốn người là Cát Thanh, Phong Huống, còn có huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất



Huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất bởi vì mới đến, trong lúc nhất thời cũng không xen tay vào được, cho nên liền trợ giúp Ngọc Doãn áp giải dời đi lương thảo và chiến mã. Nào ngờ khi bọn họ trở lại Mưu Đà Cương lại nghe nói Ngọc Doãn mang người đã rời khỏi Mưu Đà Cương.



Phong Huống là sư đệ của Ngọc Doãn, Cát Thanh lại theo Ngọc Doãn từ Hàng Châu đến đây.



Huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất đi theo Ngọc Doãn mới chỉ có hai ngày, nhưng việc Ngọc Doãn một mình suất bộ rời khỏi Mưu Đà Cương là vi phạm pháp luật, cho nên Ngọc Doãn cũng không thông tri hai người họ. Ai ngờ hai huynh đệ lại nhất quyết đi theo Phòng Huống cùng nhau đuổi theo, thật sự ngoài dự liệu của Ngọc Doãn.



- Tam Lang, Cát Thanh, các ngươi phải hiểu, lần này ta suất bộ đi tới trấn Quách Kiều mà không có quân lệnh của Xu Mật Viện, chính là tự tiện xuất phát. Lần này đi trấn Quách Kiều có thể sẽ giao phong với Lỗ Tặc, sợ cũng không được triều đình thưởng công.



Cát Thanh nhếch miệng mỉm cười:



- Cần gì chiến công, cứ giết cho thống khoái vào, quan tâm gì khác chứ?



- Đúng vậy, ca ca còn không sợ, ta sao có thể kém ca ca được?



Ngay cả Thập Tam Lang và Hà Nguyên Khánh đều có thể đi theo ngươi, mặc dù bản lĩnh của ta không bằng bọn họ, nhưng vẫn có thể dẫn ngựa khêu đèn cho ca ca.



Cát Thanh và Phong Huống đã nói đến mức này rồi, Ngọc Doãn cũng không biết nên khuyên bảo thế nào.



Hắn chuyển ánh mắt nhìn hai người Tông An Lục, Tông An Thất.



Nào biết không đợi hắn mở miệng, Tông An Lục đã giành nói trước:



- A Ông bảo hai chúng ta di theo Chỉ huy, mặc kệ Chỉ huy đi đâu, hai huynh đệ ta cũng phải đi theo đến đó. Nếu bị A Ông biết hai người chúng ta không đi theo ngươi tới trấn Quách Kiều, thì dù còn sống trở về chúng ta cũng không có mặt mũi nào gặp a ông. Chỉ huy đừng đuổi hai huynh đệ ta nữa. Nếu không, hai huynh đệ ta sẽ tự đi đến trấn Quách Kiều.



Ngọc Doãn nhìn bốn người trước mặt, hơn nửa ngày đột nhiên mỉm cười.



- Thiếu Dương nói ta ngốc, ta thì thấy bốn người các ngươi còn ngốc hơn ta.



Biết rõ là chịu chết mà vẫn muốn đi theo ta chịu chết. Bỏ đi bỏ đi bỏ đi, nếu ta không cho các ngươi đi theo, chỉ sợ các ngươi không chịu bỏ qua.



Cát Thanh, ngươi lập tức đi báo danh ở bộ của Ngưu Cao; Tam Lang đi báo danh ở bộ của Đổng Tiên. Tông An Lục, Tông An Thất, hai người các ngươi thì đi theo ta. Mặc kệ là phúc hay họa, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, cứ giết một trận trước, cho Lỗ tặc kia biết bản lĩnh của huynh đệ chúng ta.