Tống Thì Hành

Chương 376: Lại là thần thánh phương nào? (2)




Thượng Thư tỉnh, đối với Ngọc Doãn mà nói thì không hề xa lạ.



Tòa soạn Tuần san thời đại Đại Tống được thiết lập bên cạnh Thượng thư tỉnh, sau khi Ngọc Doãn vào thành thì rất quen thuộc đến đó.



Hắn bảo đám người Cao Sủng nghỉ tạm ở tòa soạn, còn mình thì đi thẳng đến Trung thư tỉnh.



Binh bộ thiết lập bên trong Thượng thư tỉnh, giờ phút này tại Thượng thư tỉnh đầy hỗn loạn, quan viên tạp dịch ra ra vào vào như nước chảy.



Mà bên ngoài Thượng thư tỉnh có rất nhiều xe ngựa đỗ ở đó.



Ngọc Doãn đi vào bên ngoài cửa Thượng thư tỉnh, sau khi báo với môn đinh thì rất nhanh được gọi vào.



Nay Ngọc Doãn không nhưng là Chỉ huy sứ Điện Tiền ti, mà còn là ân nhân cứu mạng của thái tử Triệu Kham. Dù là Quan gia cũng khen ngợi hắn là người trung trực, môn đinh kia đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ, chứ đừng nói chi là Ngọc Doãn còn cho gã chút bạc vụn.



- Lý thượng thư đang ở chính đường, tuy nhiên công vụ rất bề bộn, chỉ có thể dành thời gian một nén nhang cho Chỉ huy sứ thôi.



Ngọc Doãn liên tục nói lời cảm tạ, rồi theo chỉ dẫn đi vào trong đại sảnh Binh bộ.



Trên đại sảnh, rõ ràng là vô cung hỗn độn.



Trên một mặt tường treo một bản đồ Khai Phong, trên đó được đánh dấu rất nhiều.



Lý Cương đang cầm một quyển công văn đối chiếu với những chỗ đánh dấu trên bản đồ. Khiến Ngọc Doãn giật mình là người đứng bên cạnh Lý Cương lại Tông Trạch.



Thấy Ngọc Doãn đi vào, Tông Trạch khẽ mỉm cười với hắn chào hỏi.



Lý Cương thì tiếp đón hắn vào, ra hiệu hắn ngồi xuống:



- Muộn như này rồi mà Tiểu Ất đến, có gì quan trọng cần bàn phải không?



Dưới ánh nến, Lý Cương lộ vẻ mệt mỏi.



Đôi mắt thâm đen, bên mép nổi mụn rõ ràng là không được nghỉ ngơi nhiều.



Bất kể Ngọc Doãn nhìn nhận Lý Cương như nào, nhưng thật sự hắn vẫn rất kính nể ông ta.





Bên trong văn võ cả triều, chi sĩ trung quân ái quốc như Lý Cương thật sự là quý hiếm, có thể đếm trên đầu ngón tay.



- Lý Công cần phải bảo trong thân thể thật nhiều.



Lý Cương cười cười:



- Sức khỏe ta, ta hiểu rõ.



Nhưng thật ra bên phía Tiểu Ất ngươi mới gặp nhiều phiền toái đúng không? Ta cũng biết, muốn di dời mười hai vạn thạch lương thảo đồ quân nhu cũng không phải là chuyện nhỏ.



Ngọc Doãn cười khổ:




- Không dối gạt lý công, hôm nay Tiểu Ất đến cũng là xin giúp đỡ.



Nay Mưu Đà Cương binh mã chỉ có 1200 người, lòng quân cũng coi như ổn định, chỉ có điều mạt tướng lại không thể vọng động với những người này nhất định phải giữ ở trong tay đề phòng chuyện không may. Bởi vậy, nhân sự vận chuyển lương thảo không đủ. Không chỉ có thể, còn cần rất nhiều xe kéo...Tuy là mạt tướng đã đưa tới 160 xe ngựa nhưng số lượng vẫn còn thiếu nhiều.



Về mặt nhân sự, mạt tướng đã cùng thống nhất với Lăng Thống chế Ngự Doanh, 600 binh mã Ngự Doanh sẽ giúp Ngọc Doãn khuân vác...Mạt tướng đến là xin Thượng thư giúp về mặt nhân sự và xe ngựa. Bằng không mà nói, mười hai vạn thạch đồ quân nhu sợ là khó có thể dời đi đúng hạn.



Lý Cương nghe xong mày nhíu chặt.



- Xe ngựa thì có thể giải quyết cho ngươi một chút, vừa lúc ta mới điều động đến 1000 xe ngựa, có thể cho ngươi 340 chiếc, vậy là đủ 500 xe ngựa, chắc là đủ dùng rồi.



Còn nhân sự thì...trong lúc nhất thời thật sự là khó điều động. Chuyện này sợ là đành phải để Tiểu Ất ngươi tự mình giải quyết.



“Nếu có thể giải quyết được thì ta cần gì phải tới tìm ngươi?”



Ngọc Doãn sớm đã nghĩ đến kết quả này, trầm ngâm một lát, nói:



- Lý công, lần trước ông từng nói sẽ giao tù phạm phủ Khai Phong cho ta. Ta cũng biết nay trong tay Lý công cũng không có người, không bằng giao những tù phạm cho ta, để bọn họ làm cu li. Mặt khác, khi ta vào thành có thấy cấm quân Đông Hoa Môn không có việc để làm, sao không phân phối cho mạt tướng. Những người đó là tai họa ngầm trong thành, theo ta đi Mưu Đà Cương, mạt tướng cũng có thể trông coi họ.



Lý Cương ngẩn ra, không khỏi nheo mắt lại.



- Tiểu Ất là nói đến bộ khúc của Chỉ huy sứ Thân quân thị vệ Bộ quân tư Mã Cao tối qua trực ở Đông Hoa Môn ư?




- Đúng vậy...



- Cũng không là ta không tin Tiểu Ất, mà thật sự là những bộ khúc của Mã Cao kia có gần bốn ngàn người.



Ất mặc dù cũng là Chỉ huy sứ nhưng trong tay có thể sử dụng binh mã chỉ 1200 người, một khi phân phối qua đó, chẳng phải là...



Tuy nhiên, bên ngươi thật sự đang cần người.



Hai bộ binh mã, ta chỉ có thể cho ngươi hai bộ binh mã, nhiều hơn cũng không được. Ngươi hãy cầm lệnh tiễn này điểm đủ nhân thủ đi, rồi mau chóng quay về làm việc. Về phần những tù phạm phủ Khai Phong, còn phải phiền ngươi vất vả một chuyến đi đề xuất những tù phạm này với phủ Khai Phong, chắc chắn phủ Khai Phong sẽ giao cho Tiểu Ất không biết ý Tiểu Ất thế nào?



Ngọc Doãn biết, Lý Cương đã tận hết khả năng rồi.



Nên hắn cũng không khách khí lập tức lĩnh mệnh đi.



Lý Cương cũng đúng là đang bận rộn, căn bản không có thời gian tiếp tục nói chuyện với Ngọc Doãn.



Sau khi sự việc an bài thỏa đáng xong, liền để Tông Trạch và Ngọc Doãn cùng rời đi.



- Sao lão đại nhân cũng ở đây?



Tông Trạch cười cười:



- Hôm nay trong thành bận rộn, Quan gia cũng không có lòng triệu kiến tấu đối.




May mắn ta được Ngự Sử Đại Phu Trần Đình Quá tiến cử, Hoàng Thị Lang cũng nhiều lần nói ngọt cho ta, Bá Kỷ đã tạm giữ ta ở Binh bộ, hiệp trợ hắn tiến hành bố trí. Đợi mấy ngày nữa thế cục hơi ổn định, Quan gia sẽ triệu kiến. Ha hả, nói ra cũng nhọc lòng Tiểu Ất, nếu hôm qua không có Tiểu Ất cứu Thái tử, thì trọng địa như Binh bộ này, ta sao có thể vào được.



Ngọc Doãn có chút không hiểu!



Hắn nhớ mang máng trong lịch sử không lâu sau khi Tông Trạch được triệu hồi Khai Phong thì được bổ nhiệm làm Phó nguyên soái binh mã Hà Bắc.



Nhưng hiện tại, người Nữ Chân sắp binh lâm dưới thành, mà ông vẫn ở trong thành Khai Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Ngọc Doãn cảm thấy nghi hoặc trong lòng, lại có chút lo lắng.




Hắn sợ hãi, sợ hãi cánh bướm của mình vỗ quá lợi hại mới làm cho Tông Trạch ở lại Đông Kinh.



Nhưng những lời này hắn lại không biết nên nói với Tông Trạch như nào? Dù là hắn muốn mưu cầu quan chức cho Tông Trạch, chỉ sợ một chốc cũng không có khả năng.



- Tiểu Ất, ngươi tự đi điểm đủ binh mã đi, ta đi phủ Khai Phong lấy tù phạm ra.



Sau đó ta sẽ dẫn những tù tội này đi đến bên ngoài Vệ châu môn hội hợp với ngươi, như thế đỡ cho ngươi chạy đi hai nơi, ngươi thấy sao?



Nhìn sắc trời đã qua giờ tý.



Nếu như hắn chạy đến hai nơi thì chỉ sợ đến giờ sửu cũng còn chưa xong.



Ngọc Doãn liền đáp ứng, đến toàn soạn gọi đám người Cao Sủng, đồng thời chắp tay từ biệt Tông Trạch, đi thẳng đến Vệ Châu môn.



Nào ngờ khi tới Vệ Châu môn thì không thấy Phong Huống đâu.



Thập tướng thủ vệ ở Vệ Châu Môn cũng đã thay người khác rồi, thấy Ngọc Doãn thì trên mặt gã đó nở nụ cười quỷ dị.



Ngọc Doãn lấy ra đại lệnh Bộ binh, nói:



- Phụng mệnh Lý thượng thư, điều động thân quân thị vệ Bộ quân tư Thập tướng Phong Huống dẫn binh mã bản bộ theo ta tới Mưu Đà Cương nghe lệnh. Nay Phong Huống ở đâu? Quân vụ bận rộn, bảo hắn mau ra lĩnh mệnh!



Thập tướng kia nhận được điều lệnh, lại thấy có đại ấn Binh Bộ thì giật mình.



- Ngọc chỉ huy, binh mã sở bộ Phong Huống nay đã tập kết xong ở ngoài thành.



Chỉ có điều... Nếu Ngọc chỉ huy muốn điều Phong Huống đi, chỉ sợ có chút trắc trở. Có người muốn mạt tướng chuyển lời với Ngọc chỉ huy: Ngươi đào người lại đào đến cả người của ta. Ngọc chỉ huy mặc dù được tôn xưng là Ngọc giao Long phố Mã Hành nhưng thật là quá khinh thường người khác rồi.



Phong Huống đã bị người mang đi, nếu Ngọc chỉ huy muốn tìm hắn, còn phải muốn vất vả một chuyến, đi Phàn gia Cương để đòi người lại.



Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn người ra.



Đây là thần thánh phương nào mà khẩu khí lớn vậy?