Tống Thì Hành

Chương 370: Hình như có kỳ quái (2)




Ngọc Doãn quay quay cán đại kỳ, lớn tiếng quát:



- Nhu Phúc Đế Cơ, Thập Bát tỷ lại đây… Tông Nhữ Lâm, theo ta đi về hướng Đông Hoa môn đi.



Khoảng cách Đông Hoa môn càng gần, lại càng là an toàn.



Bên kia Tông Trạch cũng đã giết ba bốn hắc y nhân, mắt thấy Ngọc Doãn một mình che chở ba người Triệu Kham, rõ ràng có chút trứng chọi đá liềnnvội múa đao xông lại cùng kề vai tác chiến với Ngọc Doãn.



Lão năm nay cũng đã 68 tuổi, nhưng thân thể to lớn, dũng lực không tầm thường. Chòm râu hoa râm của lão dính vết máu, thanh đại đao càng múa càng tràn đầy sinh lực.



- Công chúa, để ý Tiểu ca, đi theo sau ta!



Ngọc Doãn vung cán đại kỳ, thế như hổ điên không thể cản.



Chỉ có điều, trong lòng hắn cảm giác kỳ quái: nơi này khoảng cách Đông Hoa môn hơn một ngàn mét, động tĩnh lớn như vậy, vì sao Đông Hoa môn không có bất cứ động tĩnh gì?



Đúng lúc này, từ cuối phố Mã Hành vọt tới một đám người.



Cầm đầu đúng là Cao Nghiêu Khanh, từ xa đã la lớn:



- Thái Tử đừng vội kinh hoảng, Cao Tam Lang đến hộ giá rồi!



Những hắc y nhân kia thấy không ám sát được Triệu Kham, mà viện binh đã đến, cũng biết việc đã không thành, vội hô to một tiếng, xoay người bỏ đi.



Trên Phố Mã Hành có nhiều ngõ nhỏ.



Giữa các ngõ nhỏ thông lẫn nhau, nhìn như mê cung.



Ngọc Doãn dừng bước, tim đập thình thịch. Một màn vừa rồi kia thật sự là mạo hiểm!



Giờ hồi tưởng lại, Ngọc Doãn vẫn cảm thấy cả người rét run.



- Tiểu Ất, ngươi không bị thương chứ?



Mắt thấy thích khách đã rút đi, Nhu Phúc Đế Cơ mới quay lại, chú ý đến cả người Ngọc Doãn toàn máu, vội vàng đỡ hắn, hỏi han.



- Không sao…Tiểu ca ổn chứ?



Triệu Kham ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.



Tuy nhiên nghe Ngọc Doãn hỏi, cậu lại quật cường nói:



- Thầy đừng khinh thường ta, ta học đô vật từ thầy đấy…



Triệu Đa Phúc ngẩn ra:



- Tiểu ca, ngươi đô vật khi nào vậy?



Thân là con cháu hoàng thất, sao có thể học đô vật? Nhớ năm đó, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận một cây đại côn gây dựng giang sơn Đại Tống, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới, con cháu nhà mình lại có thể bài xích võ sự như thế.



Triệu Kham nghe vậy vội ngậm miệng lại.





Ngọc Doãn thì hạ giọng nói:



- Tiểu ca đi theo Cao Tam Lang lập tức trở về cung đi.



- Ừ!



Triệu Kham hít sâu một hơi, như một tiểu đại nhân nói lời cảm tạ đám người Cao Nghiêu Khanh.



Nhân cơ hội này, Ngọc Doãn nhìn về phía Tông Trạch, đã thấy Tông Trạch đứng ở bên cạnh, tra đao vào vỏ, đầy cảnh giác.



Tận đến lúc này, thủ vệ Đông Hoa môn mới có động tĩnh.



Đại đội nhân mã lao đến như gió tới trước mặt Triệu Kham.



- Đế Cơ, hãy khuyên bảo Tiểu ca, chớ để hắn ở nơi này nữa... Có chuyện gì thì về cung nói sau, nghĩ chắc Quan gia cũng đã nghe phong thanh rồi.




Trong lòng Triệu Đa Phúc biết càng là lúc này, lại càng phải vững vàng.



Nàng vội kéo Triệu Kham lại, sau khi gặp cấm quân thì dưới sự bảo vệ của cấm quân, nhanh chóng rút vào trong cung.



- Xin hỏi cao tính đại danh tráng sĩ?



Một người đàn ông trung niên dáng vẻ võ quan ngăn Ngọc Doãn lại.



- Từ Đô Đầu, đây là Chỉ huy sứ Ngọc Doãn quân mã quân trại Mưu Đà Cương thuộc Điện Tiền Ti.



Người đàn ông trung niên diện mạo không tầm thường. Nghe Cao Nghiêu Khanh giới thiệu, trên mặt lập tức tươi cười:



- Nếu không có Ngọc chỉ huy thì Thái tử đã nguy rồi. Điện Tiền Ti thật không còn thể diện nữa. ta là Kim thương Ban đô đầu Từ Ninh Điện Tiền Ti, ngày sau còn cần Ngọc chỉ huy chỉ bảo nhiều hơn.



Từ Ninh?



Chẳng lẽ là Kim thương thủ Từ Ninh?



Là Kim thương thủ Từ Ninh trong Thủy Hử truyện một tay dùng câu liêm thương đại phá Thiên hữu Tinh của Hô Diên Chước Liên hoàn mã đó sao?



Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn lại Từ Ninh. Quả nhiên trong tay Từ Ninh là một cây trường thương ước chừng hai thước, trong đó đầu thương dài chừng ba mươi cm, dưới đầu thương có hai móc câu chĩa ra, uốn nhọn hoắt, là câu liêm thương điển hình. Chẳng qua, cán câu liêm thương của Từ Ninh này thô hơn so với câu liêm thương bình thường, ước sáu tấc, nhìn khá nặng.



Ngọc Doãn vội chắp tay đáp lại:



- Là ta còn mong Từ Đô Đầu chiếu cố nhiều hơn mới phải.



Từ Ninh và Ngọc Doãn sau khi hàn huyên vài câu thì nói lời từ biệt với Cao Nghiêu Khanh, dẫn người quay về trong cung.



Kim thương Ban là thuộc Điện Tiền Ti, phụ trách công tác cảnh vệ bên trong hoàng thành. Chỉ có điều Ngọc Doãn vẫn không rõ vì sao cấm quân Đông Hoa môn khi Triệu Kham gặp chuyện thì chậm chạp không thấy bóng dáng. Tuy nhiên, lúc này hắn vẫn đang suy nghĩ, Từ Ninh này có phải là Kim thương thủ trong Thủy Hử truyện không?



Cao Nghiêu Khanh nói:



- Tiểu Ất phải cẩn thận, Từ Ninh này là cao dược đấy, nếu bị dán vào thì khó mà dứt ra được.




- Hả?



- Người này có bản lĩnh, hơn nữa võ nghệ không tầm thường, vốn là đệ nhất cao thủ Điện Tiền Ti.



Chỉ có điều phẩm tính người này... Ha hả, thằng nhãi này một lòng muốn hướng lên trên, đắc tội không ít người. Cộng thêm võ nghệ hắn không tầm thường, đặc biệt câu liêm thương kia xuất thần nhập hóa, bị không ít người ghen tị, thế cho nên cho tới bây giờ vẫn chỉ là một Đô Đầu.



Hắn ta lại keo kiệt nữa, còn không hiểu chuyện, dù là cha ta vài lần có lòng đề bạt hắn, cuối cùng vẫn bị những người khác ngăn trở...



Nghe Cao Nghiêu Khanh nói xong, Ngọc Doãn ngẩn cả người!



Nói cách khác, Từ Ninh này không phải là một trong ba mươi sáu tặc đạo Kinh Đông, vẫn cứ ở tại Khai Phong sao?



- Tiểu Ất, chúng ta cũng đi thôi... Nếu như người phủ Khai Phong đến, dù là muốn đi cũng khó.



Ngọc Doãn nhìn một đống hỗn loạn ở trên mặt đất, gật gật đầu, cùng với Tông Trạch và Nghiêu Khanh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.



Cao Nghiêu Khanh muốn lập tức trở về nhà, báo cáo chuyện này với Cao Cầu.



Ngọc Doãn thì lôi kéo Tông Trạch đi ngõ Quan Âm, vừa đi vừa nói:



- Không ngờ lúc này lại phát sinh chuyện này.



- Đúng vậy, thật sự làm cho người ta giật mình.



Tông Trạch và Ngọc Doãn đi vào ngõ Điềm Thủy, phố Mã Hành đèn đuốc sáng trưng.



- Tiểu Ất, ngươi nói xem là ai muốn ám sát thái tử?



- Việc này…



Trước đó Ngọc Doãn cũng không suy xét về phương diện này, nhưng sau khi nghe Tông Trạch hỏi xong thì biến sắc, lâm vào trầm tư.




- Lão đại nhân, có phải là Lỗ Tặc gây nên không?



- Vì sao Lỗ Tặc phải ám sát Thái Tử?



- Ừ... Gây nên bầu không khí đáng sợ làm cho dân chúng Khai Phong sợ hãi!



Tông Trạch ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, chợt lại lắc đầu:



- Sợ là không đơn giản như vậy. Nếu thật sự là như vậy, tùy tiện cử ra một thích khách đến ám sát đại thần trong triều, cũng không khó hơn so với ám sát Thái tử. Hơn nữa, ám sát đại thần trong triều sợ rằng hiệu quả kinh sợ tạo ra còn hơn cả bầu không khí lo sợ mà Tiểu Ất ngươi nói, có đúng vậy hay không?



- Việc này...



Ngọc Doãn day day mũi , không biết nên trả lời như thế nào.



Bất giác hai người đã đi tới ngõ Quan Âm.



- Ca ca, sao vậy, có phải là đấu với người nào không?




Hoắc Kiên cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài liền ra mở cả, thấy hai người Ngọc Doãn và Tông Trạch toàn thân nhuốm máu tươi.



Y bị hoảng sợ, vội vàng bước lên hỏi han.



Đám người Yến Nô cũng bị kinh động, trong lúc nhất thời ngõ Quan Âm đèn đuốc sáng trưng, đầy hỗn loạn.



- Mọi người đừng hoảng sợ, chỉ là gặp chút phiền toái thôi. Lão Hoắc, sáng mai ngươi đi thông tri bảo các huynh đệ hai ngày tới cẩn thận một chút.



Tặc đã vượt qua Hoàng Hà, phỏng chừng Khai Phong sắp phát sinh chiến sự rồi.



Mới vừa rồi chúng ta gặp thích khách phục kích trên đường về muốn giết Thái tử. Phỏng chừng thời gian tới trong thành sẽ không yên bình, bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.



Trong phút chốc, trong ngõ Quan Âm lại xôn xao.



Cũng may những người này phần lớn là kẻ liều mạng, rất nhanh liền tỉnh táo lại.



Hoắc Kiên bảo tất cả mọi người vào trong nhà hết, Ngọc Doãn và Tông Trạch đi cùng đám người Yến Nô thì vào trong nhà.



Thay xong quần áo dính máu, Ngọc Doãn hỏi:



- Dương nương tử, nay ở ngõ Quan Âm còn có phòng trống nào không?



Dương Kim Liên nói:



- Hôm qua lúc nô giao hàng với Cố đại tẩu ở cửa ngõ, cả nhà tỷ ấy đã đi Trịnh Châu rồi. Mà nay trong ngõ nhỏ chỉ có hai nhà là không chịu bán nhà, còn những nhà còn lại đều trống không.



- Trong nhà Cố đại tẩu...có quá nhỏ không.



Ngọc Doãn quay đầu nói với Tông Trạch:



- Bên Đông Nhị Sương quá hỗn loạn, mà lão đại nhân ở bên đó sợ là không tiện.



Không bằng ngày mai hãy dọn tới đây, dù gì nhà kia cũng không có ai ở nữa, lão đại nhân tới đây ở có thể tương trợ lẫn nhau...



Tông Trạch nghe vậy mừng rỡ.



Ông cũng không khách khí, nói:



- Vậy thì đa tạ Tiểu Ất!



Sau đó, hai người liền ngồi xuống phòng khách, An Đạo Toàn cũng tới, kiểm tra cho Ngọc Doãn một lúc, xác nhận hắn không sao thì mới quay về phòng nghỉ ngơi.



- Lão đại nhân, mới vừa rồi ngươi nói không phải Lỗ Tặc gây nên, vậy thì sẽ là ai làm?



Tông Trạch lắc đầu, hạ giọng nói:



- Việc này khó nói lắm. Tuy nhiên nhìn tình hình vừa rồi, rõ ràng thích khách kia đã chuẩn bị từ trước, thậm chí ngay cả đường lối Thái tử về cung cũng thiết kế thỏa đáng. Hơn nữa lúc sự việc xảy ra, cấm quân Đông Hoa môn không phản ứng chút nào, cũng là một việc lạ. Tiểu Ất, việc này có điều kỳ quái, không đơn giản chút nào đâu. Ta nghĩ trong đó còn có ẩn tình khác. Ta đoán chừng thích khách này ngay cả phủ Khai Phong cũng khó mà bắt được, cho nên, ta và ngươi cần phải cẩn thận một chút.