Tống Thì Hành

Chương 362: Giết ngũ tặc (2)




Trong linh đường chỉ còn lại hai người là Ngọc Doãn và Dương nương tử.



Ngọc Doãn đứng lên khơi đèn đầu to hơn.



Rồi hắn lại cầm kìm gắp hai cục than bỏ vào chậu than, ngồi xuống, sau một lúc do dự thì hạ giọng nói:



- Có một chuyện mà ta vẫn chưa nói lời cảm tạ với nương tử.



Lúc trước nếu không có Dương nương tử trượng nghiã, giúp đỡ che giấu ta với nha môn thì chỉ sợ ta đã gặp cảnh lao ngục tai ương rồi.



Sắc mặt Dương Kim Liên không khỏi buồn bã.



Nàng ngồi xuống, khẽ nói:



- Nô chỉ là một phụ nhân, không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa.



Lúc ban đầu, nô thật sự rất giận hận Tiểu Ất ca. Mặc kệ thế nào thì phu quân nô cũng chết trong tay Tiểu Ất ca. Nhưng sau khi nô vào đại lao phủ Khai Phong, đã nghĩ rất nhiều, nếu không có Tiểu Ất ca, chỉ sợ nô còn sống không bằng chết. Bởi nghĩ như vậy, nô đã không còn oán hận Tiểu Ất ca nữa, chỉ tại nô số mệnh không tốt, thật không hiểu sao Đại Lang lại điên cuồng như thế.



Trong mắt nàng toát lên tia bi thương.



Ngọc Doãn cũng không biết nên khuyên bảo nàng thế nào, chỉ biết ngồi bên cạnh nàng, yên lặng.



Sau một lúc lâu, hắn hạ giọng nói:



- Lúc này cục diện bất ổn, nương tử có tính toán gì không?



- Tiểu Ất ca, Lỗ tặc kia...thật sự lợi hại thế sao?



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cười khổ nói:



- Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đội hữu là heo. Lỗ tặc đương nhiên hung hãn, nhưng không phải là không thể chiến thắng. Chỉ có điều...bài trừ ngoài còn cần an nội, cung vua không yên, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.



- Cung vua?



Dương nương tử mở to hai mắt:



- Tiểu Ất ca là nói Quan gia?



- Quan gia chỉ là một phương diện, phương diện khác là lực lượng tả hữu các phái trên triều đình.



Đám người Lý Bá Kỷ là trung thần, nhưng so với đối thủ của bọn họ thì có vẻ như thủ đoạn của họ không đủ, bàn suông lại có thừa. Ta chỉ sợ cuối cùng Quan gia mềm tai bị những người đó cổ động, kết quả là tất cả cố gắng đều trở nên vô nghĩa mà thôi.



Hắn nói ra rất nhiều điều giấu ở trong lòng mà trước đó không dám nói ra.



Hôm nay không biết tại sao lại ở trên linh đường lại nói rất nhiều.



Dương Kim Liên không hiểu được hết, nhưng nàng lại dùng ánh mắt kính nể nhìn Ngọc Doãn.





- Đúng rồi, nhiều ngày tới còn cần cô vất vả một chút, ta không thể ra ngoài được, kính xin nương tử nhọc lòng mua thêm nhiều lương thực.



Mặt khác, bảo vợ chồng Nhị tỷ và lão nương của Thập Tam Lang cần ở trong nhà, thỉnh thoảng mang chút lương thực qua bên Quan Âm viện. Lúc trước Lý nương tử giúp ta rất nhiều, nay cô ấy đang ở sân sau Quan Âm viện, ta đại thể cũng có thể hiểu ý tứ của cô ấy.



Đồng thời thông tri Hoắc Kiên điều 50 đao thủ ở lò mổ đến đây.



Ta lo lắng một khi bên ngoài thành phát sinh chiến sự chắc chắn khó tránh khỏi một trận rung chuyển. Ta nghe nói, người Hồ trong ngõ nhỏ này gần như sắp rời khỏi Đông Kinh rồi, hãy tìm bọn họ để mua lại bất động sản, làm nơi ở cho những đao thủ đó. Xem chừng, lúc này giá phòng ốc không đáng giá, trong tầm khoảng một trăm quan cô có thể làm chủ, không cần phải xin ý kiến của ta, cứ trực tiếp mua là được.



Ngọc Doãn muốn đi mua đất là suy xét ở phương diện này.



Ngõ Quan Âm tổng cộng mấy chục hộ gia đình, từ lúc Lỗ tặc và Đại Tống khai chiến, có bảy tám hộ thấp thỏm lo âu, muốn bán của cải tiền mặt gia sản để rời khỏi Khai Phong, bởi vì cục diện lúc này bất ổn nên phòng ốc không đáng tiền, phòng ở trước hai ba trăm quan thì nay trên thị trường chỉ còn là mấy chục quan. Nếu Ngọc Doãn quyết ý ở lại Đông Kinh thì đương nhiên cũng phải suy xét an toàn của người nhà.



Dương Kim Liên hơi sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt hiện vẻ vui mừng, gật đầu.



- Tiểu Ất ca yên tâm, việc này nô sẽ xử lý thỏa đáng.




- Không còn sớm nữa, cô đi nghỉ sớm đi. Ngày mai còn rất nhiều người tới bái tế, vẫn còn phải bận rộn rất nhiều.



Dương Kim Liên lên tiếng, liền cáo từ đi ra khỏi linh đường.



Sự mờ mịt trước đó trong lòng nàng giờ đã nhẹ nhõm vui sướng.



Nàng cảm thấy, đến lúc này mình mới thật sự sáp nhập vào đại gia đình Ngọc Doãn này. Lúc trước, mặc dù mọi người đối xử với nàng rất tốt, nhưng vẫn luôn có chút khách sáo. Nhưng vừa rồi những lời Ngọc Doãn nói tuy ít nhiều vẫn có chút khách sáo nhưng phần nhiều là chấp nhận nàng rồi.



Kể từ lúc ra khỏi đại lao, lần đầu tiên Dương Kim Liên cảm thấy không hề cô độc!



***



Ngọc Doãn cả đêm ở linh đường, lúc trời tờ mờ sáng thì mơ màng ngủ.



Cũng không biết qua bao lâu chợt nghe có tiếng huyên náo vọng đến làm hắn mơ màng tỉnh giấc. Mở mắt ra đứng dậy ra cửa linh đường, thấy Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến hớt hải chạy tới, vừa vào cửa sân, Cao Nghiêu Khanh đã hô:



- Tiểu Ất, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!



- Chuyện gì?



- Ngươi xem đi!



Cao Nghiêu Khanh đưa một tờ báo cho Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn cầm lấy đọc lướt qua, mày nhăn lại.



- Cái này ở đâu ra



Tờ báo này không phải là Tuần san thời đại Đại Tống, mà là Tuần San Quan sát Đại Tống do phái chủ chiến trên triều đình lập nên.




Chu Huyến cười khổ nói:



- Tiểu Ất đọc là biết.



- Hả?



Ngọc Doãn liền mở tờ báo để xem, thấy ngay ở bản phụ trương trang đầu thì ánh mắt trở nên chăm chú.



- Xin giết ngũ tặc, truyền tay tứ phương!



Hắn nghi hoặc nhìn xuống dưới, thấy dâng thư: Chuyện hôm nay, là do trước có Thái Kinh làm loạn, sau là Lương Sư Thành âm mưu, Lý Ngạn kết oán kết thù Tây Bắc, Chu Miễn kết thù kết oán Đông Bắc. Đồng Quán kết thù kết oán biên giới, gây chiến, sợ chiến mà bỏ chạy. Nên giết ngũ tặc này, truyền tay tứ phương, lấy tạ thiên hạ.



Ngọc Doãn lập tức như hít phải luồng khí lạnh, trên mặt nở nụ cười khổ.



Giết ngũ tặc sao?



Đây chẳng phải là phiên bản giết lục tặc trong lịch sử!



Trong lịch sử, Trần Đông dâng tấu phải giết lục tặc.



Mà nay Trần Đông ở Mưu Đà Cương, căn bản không có thời gian tham dự cuộc vận động Thái học sinh này nhưng sự việc lại vẫn xảy ra.



Khác biệt duy nhất là từ giết lục tặc biến thành ngũ tặc.



Một trong lục tặc trong lịch sử là Vương Phủ vào năm ngoái đã bị Hoàng Đế Huy Tông hạ chiếu ban chết, nên không liệt vào trong danh sách đó nữa.



Ngọc Doãn đọc cẩn thận từng chữ trong bài viết rồi ngẩng lên nhìn Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến:



- Hai ngươi nói sao?



- Sáng sớm hôm nay, Lý Nhược Hư tới tòa soạn, nói giết ngũ tặc là nghĩa cử, hy vọng Tuần san Thời đại của chúng ta có thể ủng hộ.




Quả nhiên...



Tín hiệu cầu hòa của Lý Cương đến thật đúng lúc.



Hôm qua ông ta vừa mới biểu thị ý hòa giải với Ngọc Doãn thì hôm nay đã muốn dùng đến Ngọc Doãn hắn rồi.



- Vậy trong cung ý tứ thế nào?



- Đến nay trong cung vẫn chưa có hồi âm, Nhị Thập Lục Lang sáng sớm phái người vào cung tìm hiểu hư thực, nhưng vẫn chưa được Thánh nhân trả lời chuẩn xác.



Hoàng cung đời Tống xưng mẫu hậu là nương nương, tôn Hoàng hậu là Thánh nhân.



Thánh nhân mà Cao Nghiêu Khanh nói chính là Thái tử phi Chu Liễn trước đó. Tuy nhiên phản ứng của Chu Liễn cũng không hề kỳ lạ, dù sao Triệu Hoàn vừa đăng cơ, dù là có lòng tán thành cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Bởi như vậy, ngược lại sẽ tạo cho người ta cảm giác ông ta nóng lòng thanh trừ thế lực tiên đế. Triệu Hoàn không lên tiếng, thì Chu Liễn dù là Thánh nhân đương nhiên cũng sẽ không mở miệng.




- Chưa có tin về?



- Là mơ hồ không đáp hay là không trả lời?



- Không trả lời.



Ngọc Doãn đứng ở trước linh Hoàng Thường, nhắm mắt trầm tư.



Một lát sau, hắn cười khổ:



- Không hồi đáp, tức là đồng ý.



- Hả?



- Ta nghe người ta nói, Quan gia khi còn ở Đông cung thì đám người Chu Miễn, Thái Kinh, Lý Ngạn từng nhiều lần dâng tấu xin Thái thượng Đạo Quân phế lập Thái tử.



Quan gia mặc dù không nói gì nhưng không có nghĩa là ông ta không ghi nhớ trong lòng.



Mà nay trong cung không có phản ứng, tức là đồng ý cách nói ở bài viết này. Bởi vậy mới có chuyện hôm nay in thêm phụ bản, đăng lên nguyên văn.



Nói thật, Ngọc Doãn cũng không nghĩ đến điều này.



Bởi vì hắn quá rõ ràng, thực lực phái nghị hòa nay trên triều đình kinh người bậc nào.



Lúc này nhìn như đám người Lý Cương làm chủ, nhưng căn cơ quá nông cạn. Dùng lời nói không dễ nghe mà nói, là phái nghị hòa thật sự muốn lật đổ đám người Lý Cương cũng sẽ không phí chút sức lực nào. Lúc này hắn nhảy ra tức là sẽ khai chiến với phái nghị hòa rồi.



Nhưng đám người Lý Cương này có công danh, có uy vọng.



Còn mình thì sao?



Ngọc Doãn biết, trong lịch sử Lý Cương mặc dù là chiếm thế thượng phong trên triều đình nhưng không ngừng bị phái nghị hòa công kích.



Lực ảnh hưởng của Tuần san Quan sát Đại Tống vẫn là quá nhỏ, Lý Cương hy vọng Tuần san thời đại Đại Tống nhảy ra làm chim đầu đàn....Vấn đề ở chỗ, Triệu Hoàn cũng biểu thị đồng ý. Ngọc Doãn hiện tại không nhảy ra không được, cũng chỉ đành phải cắn răng nuốt quả đắng này thôi.



Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.



Hai người ở linh đường nói chuyện với Ngọc Doãn chốc lát, sau khi bái tế Hoàng Thường xong thì cáo từ ra về.



Ngọc Doãn tiễn hai người đi, nhìn theo bóng hai người lên xe ngựa.



Tĩnh Khang, rốt cuộc tới rồi sao?



Sau khi Triệu Hoàn lên ngôi liền hạ chiếu đặt niên hiệu năm sau là Tĩnh Khang.



Giết lục tặc... Không, chính xác hơn là giết ngũ tặc, chỉ là một tín hiệu của Tĩnh Khang. Ở bên trong cuộc đấu tranh này, phái chủ chiến tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng Ngọc Doãn lại hiểu rõ, cuộc chiến giữa mình và phái nghị hòa cũng sắp sửa mở màn rồi.