Tống Thì Hành

Chương 341: Có con gái Ngọc Như (1)




Tĩnh Khang rốt cuộc tới rồi sao?



Ngọc Doãn mím môi không nói câu nào.



Gương mặt âm trầm khiến những người xung quanh câm như hến, ngay cả người thân cận nhất với hắn là Cao Sủng cũng không dám mở miệng.



Cuối cung, vẫn là Trần Đông hạ giọng nói:



- Tiểu Ất, không cần phải như thế.



Nói không chừng lúc này giặc Lỗ xuất binh chưa chắc đã giao phong hoặc thật sự là giao phong, Đại Tống ta chưa hẳn đã thất bại. Yến Sơn phủ đóng quân hơn mười vạn, cũng có Đồng Quán trấn thủ phủ Chân Định, mấy chục vạn đại quân, chẳng lẽ không chống nổi giặc Lỗ kia?



Ngọc Doãn lại thầm cười khổ.



Đúng vậy, Đại Tống ta đóng quân hơn mười vạn ở phương Bắc, nhưng người có năng lực chiến đấu là bao nhiêu?



Quách Dược Sư phủ Yến Sơn sớm đã mắt đi mày lại với người Nữ Chân, mà Quan gia lại không hề nghi ngờ người này chút nào, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trong lịch sử, người này vì cầm trọng binh mà sau khi người Nữ Chân đến đã đầu hàng đầu tiên, sau đó bày mưu tính kế cho người Nữ Chân. Người này từ sau biến cố Trương Giác thì đã không trung thành nữa.



Về phần Đồng Quán...



Ngọc Doãn thật sự không biết đánh giá như nào.



Người này khi ở Tây Bắc bất kể thế nào cũng từng có vài trận đánh, nhưng nếu nói người này thật sự là hảo hán, thì là loạn rồi, Đồng Quán chỉ là thái giám. Không phải Ngọc Doãn khinh thường thái giám, nhưng hắn không cho rằng một hoạn quan lại có can đảm giao phong với giặc Lỗ. Mà trong lịch sử, Đồng Quán đối mặt với sự công kích của người Nữ Chân gần như không đấu trận nào mà vội vàng trốn về Khai Phong. Ngọc Doãn hiểu rõ, Trần Đông cũng biết, Đồng Quán tuyệt đối không phải là người có thể tin tưởng.



Nhưng không nói như vậy thì nói như nào?



- Trước tiên ta trở về Đông Kinh, xem tình hình thế nào rồi nói sau.



Ngọc Doãn thúc giục Ám Kim, Ám Kim đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng về tới trong đội ngũ.



Trong lòng Trần Đông cũng vô cùng nặng nề, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì thở dài, gọi mọi người về đội của mình.



Chân trời đã hiện lên mặt trời.



Chỉ có điều có một tia vẻ lo lắng bao phủ, nên càng thêm âm trầm.



o0o



Ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Tuyên Hòa thứ bảy, Ngọc Doãn suất bộ đến Đông Kinh.



Trên đường đi, có thể nói là đi suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, khi đến Đông Kinh, binh mã Ứng Phụng Cục đã mệt mỏi không chịu nổi.



Tin tức người Nữ Chân phát binh nam hạ chỉ lan truyền ở tầng lớp trên còn dân chúng mặc dù có nghe được một ít phong thanh nhưng cũng không rõ ràng lắm.



Đầu tháng tám, thời điểm Ngọc Doãn quay về Đông Kinh, phủ Khai Phong vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.



Năm nay là một mùa thu hoạch, đặc biệt là Kinh Kỳ lộ mưa thuận gió hòa, nhìn đâu đâu cũng có không khí quốc thái dân án. Trong phố xá tràn ngập niềm vui, nghe nói Trung thu năm nay Quan gia sẽ mở Quỳnh Lâm uyển, muốn vui cùng dân chúng.



Nhưng lại không biết lúc này Hoàng đế Huy Tông không còn hứng thú này nữa.



Ít nhất Ngọc Doãn thấy chỉ sợ Quan gia đang ở thế khó xử.



Hoàng đế Huy Tông cho tới bây giờ không phải là vị mua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng nếu nói ông bán tổ câu vinh thì cũng có phần hơi quá. Người biên soạn Tống sử, Thái sư nguyên triều Thoát Thoát từng nói: Triệu Cát làm cái gì cũng đều có thể, chỉ riêng không hợp làm một Hoàng đế.



Bởi vì người này tuy có quyền mưu nhưng lai nhu nhược, không đủ để đảm nhận một quốc gia.



Lúc Ngọc Doãn trở lại Đông Kinh thì đã bỏ lỡ kỳ sinh nở của Yến Nô.



Đầu tháng bảy Yến Nô sinh hạ được một đứa con, mà khi đó, Ngọc Doãn đang vượt qua sông lớn, trên đường đến Phủ Khai Phong. Ngọc Doãn trở lại Đông Kinh, bàn giao Hoa thạch cương, bố trí binh mã xong thì dẫn theo Cao Sủng, An Đạo Toàn vội vã về nhà.



Ngõ Quan Âm sau giờ ngọ vô cùng yên tĩnh.



Khi Ngọc Doãn đi vào cửa thì gặp Nhuế Hồng Nô đi ra.



Nhìn thấy Ngọc Doãn, Nhuế Hồng Nô bất ngờ, định há miệng gọi, thì thấy Ngọc Doãn cho ngón tay lên môi làm động tác ra hiệu cho cô bé chớ lên tiếng.



- Cửu nhi tỷ ở đâu?



- Mới vừa rồi lúc cháu đi ra, Cửu Nhi tỷ đang ở trong thư phòng.



Ngọc Doãn nghe vậy cười cười, phất tay để Nhuế Hồng Nô đi làm việc.



Hắn nhẹ nhàng đi vào đình viện, thấy cây đại thụ trong đình viện xanh tươi, hai sương phòng dưới bóng cây im ắng, không có tiếng động nào.



Từ lúc Ngọc Doãn đi, tiểu viện này là vắng lạnh đi nhiều.



May mà có đám người Cao gia nương tử và Nhuế Hồng Nô Cao Trạch Dân nên cũng vẫn có chút sinh khí.



Yến Nô ở trong thư phòng...Ngọc Doãn đi men theo thang lầu làm bằng gỗ, nhẹ nhàng đi lên. Hắn đến ngoài cửa thư phòng, thấy bóng dáng một cô gái thướt tha đang quay lưng lại, sắp xếp lại án thư. Ngọc Doãn chăm chú nhìn, cố gắng nén niềm vui đang trào dâng trong lòng xuống, chậm rãi đi đến sau lưng nàng, bất chợt giang hai tay ra ôm lấy nàng.



Hai bàn tay to ôm lấy hai bầu ngực tròn trịa.



Chỉ có điều vừa đặt vào, Ngọc Doãn liền cảm thấy không ổn.



Dáng người Yến Nô rất chắc, nguyên nhân là do tập võ, làn da rất có tính đàn hồi, ngực nàng không lớn không nhỏ, đạt tiêu chuẩn hình hạt đào. Tay Ngọc Doãn vừa chạm vào đã nhận ra ngực cô gái này rõ ràng to hơn của Yến Nô. Mặc dù tròn trịa đẫy đà nhưng tựa hồ như thiếu đi sự co dãn. Hay là Yến Nô vừa sinh con, ngực nhiều sữa...



Ngọc Doãn hoảng sợ vội buông hai tay lui ra sau hai bước.



Còn cô gái kia thì cũng bị bất ngờ hét lên kinh hãi.



Chỉ thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, sau khi thấy rõ Ngọc Doãn thì lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó thì mặt lại đỏ bừng.



- Tiểu Ất ca đã về rồi sao?



- Cô...




Ngọc Doãn thấy rõ cô gái đó thì cũng trợn mắt há hốc mồm.



Cô gái nay đối với Ngọc Doãn mà nói thì không phải xa lạ, đó chính là Dương Kim Liên, nương tử gia của Lý Quan Ngư Lý Tú Tài.



- Dương nương tử, sao cô lại ở đây?



- Tiểu Ất ca, huynh về lúc nào vậy?



Ngọc Doãn còn chưa nói dứt lời bên ngoài phòng lại vang lên tiếng gọi đầy vui mừng.



Nhìn thấy Yến Nô đầy sức sống đứng ở cửa, vui sướng bất ngờ nhìn Ngọc Doãn. Tính ra, Yến Nô đã mười tám rồi. Ở hậu thế, đây chính là thời kỳ rực rỡ như hoa, nhưng ở Tống triều, mười tám tuổi làm mẹ không còn là nhỏ nữa.



Nhưng nói cho cùng nàng vẫn còn quá trẻ.



Dù đã trở thành người mẹ nhưng trước sau vẫn là một đứa trẻ.



Tuy nhiên, trong mắt Yến Nô còn mang theo một tia nghi hoặc, nhìn nhìn Ngọc Doãn, lại nhìn Dương Kim Liên:



- Sao Kim Liên tỷ tỷ cũng ở đây?



- Việc này...



Đều là tiểu nha đầu Hồng Nô nói lung tung. Ngọc Doãn ngập ngừng định giải thích, nhưng Dương Kim Liên đã mở miệng nói:



- Tiểu Ất ca vừa mới trở về, tưởng nô là Cửu nhi tỷ liền gọi to một câu, dọa nô giật mình.



Lời giải thích này khá hợp lý.



Yến Nô lập tức oán trách nói:



- Tiểu Ất ca sao lại không hiểu chuyện thế, đã là người làm quan rồi mà không đúng mực gì cả, dọa Kim Liên tỷ tỷ rồi.




- Đúng vậy a, đúng vậy...Ta thật là lỗ mãng rồi.



Vẻ đỏ bừng trên mặt Dương Kim Liên đã hết, nàng đã khôi phục lại thần sắc bình thường.



Nàng hạ giọng nói:



- Cũng không trách Tiểu Ất ca được. Cửu Nhi tỷ đừng trách nữa, nói cho cùng vẫn là nô không cẩn thận.



Tiểu Ất ca mới trở về, chắc là rất đói bụng.



Nô đi làm chút đồ ăn...Đúng rồi, hôm qua Nhị tỷ có nói muốn nô thêu thùa giúp tỷ. Để nô nấu ăn xong thì sẽ sang đó giúp tỷ ấy.



Nói xong, nàng khẽ chào Ngọc Doãn rồi đi ra.



Ngọc Doãn đứng đó, đợi Dương Kim Liên đi xuống lầu mới bước nhanh về phía Yến Nô.



Chỉ thấy hắn một tay ôm Yến Nô vào ngực, mà Yến Nô cũng thay đổi vẻ điềm đạm trước đó, ra sức ôm lấy Ngọc Doãn.



Hai người không ai mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng đó.



Thật lâu, Yến Nô mới giãy ra khỏi ngực Ngọc Doãn, vui vẻ nói;



- Tiểu Ất ca, mau đến xem xem con gái của chúng ta.



Con gái?



Đến phút này Ngọc Doãn mới biết Yến Nô sinh con gái.



Tuy nhiên hắn cũng không hề thất vọng, dù sao từ sau khi tái sinh, hắn không hề câu nệ, con trai hay con gái, đều là con của mình, có gì phải nghĩ ngợi. Nghe Yến Nô nói như vậy, Ngọc Doãn lập tức bị kích động theo Yến Nô ra khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ bên cạnh. Hóa ra lúc trước Yến Nô và Dương Kim Liên đều ở đây dọn dẹp thư phòng, đột nhiên con gái khóc nên nàng mới qua đó chốc lát dỗ con, mới gây ra hiểu lầm như này.



Con gái trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sẫm, đang ngủ say sưa.



Ngọc Doãn ngồi xổm bên giường ngắm con gái, không kìm được thò tay vuốt nhẹ hai má con.



- Tiểu Ất ca, huynh thấy con giống ai?



- Đương nhiên là giống Cửu nhi tỷ rồi, nếu giống ta thì xấu lắm.



- Nhưng lại là con gái.



- Con gái thì sao, ta rất muốn có con gái, mà tương lai còn dài, Cửu nhi tỷ đừng nghĩ ngợi.



Yến Nô lúc trước còn sợ hãi Ngọc Doãn sẽ không thích con gái, giờ nghe hắn nói vậy thì cảm xúc khẩn trương cũng giảm bớt.



- Vậy đặt tên là gì?



- Gọi là Tiểu Cửu nhé?



- Ý nô hỏi huynh là đại danh của con đó.



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Không trông mong con gái lớn lên có thành tựu gì, chỉ mong con có thế sống vui vẻ hạnh phúc, hài lòng như ý là được.



Vậy hãy đặt tên con là Ngọc Như, được không?



Ngọc Như?



Yến Nô nghiêng đầu nghĩ ngời, rồi nở nụ cười rạng rỡ.



- Vậy gọi là Ngọc Như!