Tống Thì Hành

Chương 338: Kỷ luật nghiêm minh (2)




Tuy nói cho tới bây giờ, Ngọc Doãn chưa hề nói một câu thân thiết với y.



Nhưng Đổng Tiên lại cảm thấy, có lẽ có thể tới Ứng Phụng Cục này đúng như lời Quan Thắng nói, là một chuyện tốt, là một chuyện may mắn.



Sự không vui trước đó trở thành hư không.



Thay vào đó, lại là một sự chờ đợi không hiểu.



Thao diễn ước chừng giằng co một canh giờ, đứng ở dưới Điểm tướng đài cũng hiểu được có chút mệt mỏi.



Nhưng quân tốt trong giáo trường tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Khi Ngọc Doãn đình chỉ thao diễn, sau khi hạ lệnh giải tán, những binh tốt kia cao hứng phấn chấn rời khỏi sàn đấu võ, trở về phòng chỉnh đốn và sắp đặt quần áo. Ngọc Doãn mới từ trên Điểm tướng đài đi xuống, đến trước mặt Đổng Tiên dừng lại:



- Mới vừa rồi thao diễn, cho nên không được thân thiết với Giác Dân, kính xin Đổng Giác Dân chớ trách.



- Trong quân đều có pháp luật và kỷ luật trong quân, vừa đến phải báo, mạt tướng lại là thành viên dưới trướng Đô Giám, sao có thể khác với người?



- Ừ, như thế rất tốt...Cách giờ cơm trưa vẫn còn chút thời gian, nếu Giác Dân đến đây, thì theo ta đi dạo trong doanh một chút, thuận tiện làm quen tình hình ở đây.



Ha hả, nói thật, bản quan cũng là thay đổi giữa chừng, đối với phương pháp trị binh không hiểu nhiều lắm.



Bản quan nghe nói Giác Dân là một người luyện binh giỏi cho nên mới mạo muội xin quan Đô Giám, cũng mong Giác Dân chớ trách, cũng đừng hiềm khích ao nhỏ phí tài Ứng Phụng Cục này của bản quan.



Nếu Ngọc Doãn ngạo mạn kiêu căng, có lẽ Đổng Tiên sẽ nảy sinh sự ác cảm.



Y cũng là người cao ngạo, nói một cách khác, chính là một con lừa. Ngọc Doãn có thái độ nhún nhường như vậy, đương nhiên Đổng Tiên cũng không thể bày ra bộ mặt thối đến. Nghe Ngọc Doãn nói chủ động xin mình từ Quan Thắng, tâm trạng Đổng Tiên cũng theo đó mà tốt lên nhiều. Ít nhất từ trong lời nói của Ngọc Đô Giám cho thấy hắn xem trọng mình.



Người làm quan quan trọng nhất là gì?



Không phải năng lực của ngươi như nào; cũng không phải ngươi thủ đoạn cao minh ra sao.



Mấu chốt ở chỗ, là được thượng quan của ngươi coi trọng. Đổng Tiên là thống chế, là võ quan cửu phẩm, được điều đến Ứng Phụng Cục cũng không phải là thiệt thòi. Ở Đô Giám phủ cũng tốt, ở tuần kiểm doanh cũng thế, dù Đổng Tiên có bản lĩnh nhưng lại không được ai coi trọng. Nhưng hiện tại, có Ngọc



Doãn coi tọng, chẳng phải là nói mình không cần tiếp tục nhận nhượng vì lợi cish toàn cục sao?



Cho nên, Ngọc Doãn càng tỏ thái độ nhún nhường, Đổng Tiên lại càng trở nên khiêm tốn.



- Xin hỏi Đô Giám, mới vừa rồi luyện binh kia...



- Ồ, chỉ là ta nghĩ lung tung ra được cách kia.



Ngọc Doãn cười ha hả:



- Bản quan tự nhận là không có khả năng luyện binh, bên người lại càng thiếu người trị binh.





Thủ hạ Thập Tam Lang của ta cũng tốt, Tiểu Ất cũng thế, đều là đấu tranh anh dũng, không được coi là tướng tài. Mà Thiếu Dương là người đọc sách, bày mưu tính kế có đủ, nhưng sao có thể huấn luyện đực những hảo hán này trở thành một đội quân Hổ Lang. Mà nay Triệu Phó Đô giám đang vận chuyển Hoa thạch cương đi Tô Châu, trong doanh cũng không có chương trình. Ta thấy tất cả đều nhàn rỗi, nên nghĩ ra biện pháp như vậy.



Ha hải, ngươi có thể gọi nó là Đội ngũ Chủ yếu là bồi dưỡng mọi người hợp tác năng lực lẫn nhau.



Trên chiến trận, trừ binh khí trong tay, ngươi chỉ có thể tín nhiệm huynh đệ bên người. Nếu không thể hiệp đồng, sao sinh tồn được?



Đổng Tiên trầm mặc.



Từ trong lời nói của Ngọc Doãn, y nghe ra một tia bất thường.



Chiến trường?



Hay là Ngọc Đô Giám cho rằng tương lai sẽ phát sinh chiến sự?




Nếu thật như thế, ta tới Ứng Phụng Cục thật đúng là vừa vặn.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.



Chỉ trong chốc lát, đã tới bên ngoài một tòa doanh trướng. Vừa đúng một quân tốt cánh tay trần trụi lấy quần áo bẩn từ trong một thùng gỗ ra, thấy Ngọc Doãn đi tới, quân tốt kia vội vàng khom người chào, liền bị Ngọc Doãn ngăn lại.



- Nên làm gì, phải làm gì, trước tiên hãy lau người sạch sẽ đã rồi tới ăn cơm tập thể.



Quân tốt kia vội đáp lời, xoay người đi vào quân trướng.



Đổng Tiên nhìn quần áo ở cửa quân trướng, không kìm nổi tò mò hỏi:



- Đô giám, đây là gì?



- Các huynh đệ thao luyện vất vả rồi, ngày nào cũng mặc y phục bẩn sẽ ngủ không ngon. Cho nên ta liền bảo Thiếu Dương vào trong thành tìm phường giặt y phục hàng ngày đến đây thu quần áo bẩn, giặt sạch xong sẽ trả lại, cung cấp cho các huynh đệ mặc.



Môi bộ y phục này đều có đánh số, chính là số thẻ của các huynh đệ, sẽ không gây ra nhầm lẫn gì.



- Việc này...



Đổng Tiên ngây người.



Đãi ngộ này rõ ràng là khá hơn.



Ngay cả y phục của binh lính cũng không cần phải tự giặt mà có người chuyên môn giặt quần áo cho họ ư?



- Ta cũng không biết cách nắm bih, nưng bản quan cũng xuất thân dân chúng bình dân, các huynh đệ vất vả, sao lại không thấu.




Người ta nói đàn ông tốt không làm binh, nếu không bất đắc dĩ, ai nguyện ý chịu sai phái.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự không ai tham gia quân ngũ, ai sẽ đi bảo vệ quốc gian chống giặc? Ta thường nghe những chuyện xưa của Thiên Ba Dương phủ, cũng biết truyền thuyết Địch nguyên soái, trong lòng vô cùng kính ngưỡng, cũng hy vọng một ngà ykia có thể trở thành anh hùng. Nhưng bản quan năng lực hữu hạn, không có sở trưởng trị binh, cho nên chỉ có thể hết sức tạo điều kiện tốt cho các huynh đệ, có thể thanh thản ổn định luyện binh, một ngày nào đó kiến công lập nghiệp, không uổng tâm huyết của ta.



Nói xong, Ngọc Doãn quay người lại chăm chú nhìn Đổng Tiên.



- Giác Dân, ta biết ngươi là người có bản lĩnh, tuy tính cách hơi táo bạo, ngày thường ăn nói cũng quá thẳng thắn, nhưng vẫn là có tài không gặp thời.



Chỗ ta tuy là ao nhỏ, nhưng có thể cho ngươi cơ hội thi triển tài hoa. Tương lai nếu như ngươi có tiền đồ tốt, bản quan tuyệt đối sẽ không ngăn trở, nhưng trước tiê, kính xin ngươi ở lại, thao luyện thật tốt bọn họ cho bản quan, để bọn họ tương lai khi lên chiến trường có thể có được kỹ năng phòng thân. Về phần việc khác bản quan sẽ tự xử lý cho ngươi, ngươi chỉ việc luyện binh thật tốt là được.



Những việc khác ngươi không cần quản, chỉ giúp ta luyện binh tốt là được.



Cần gì cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi giải quyết, làm tốt hậu cần cho ngươi...



Nói đến thế rồi, nếu Đổng Tiên còn không hiểu, thật sự là không biết phân biệt rồi.



Y hít sâu một hơi, kìm cơn kích động muốn khóc rống lên trong lòng xuống, khom người nói:



- Giác Dân cúc cung tận tụy, có chết mới dừng.



Ngọc Doãn vỗ vỗ bả vai Đổng Tiên, trên mặt cười rạng rỡ.



o0o



Đổng Tiên đến, đích thật là giảm bớt phiền toái rất nhiều cho Ngọc Doãn.



Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn có thể xuất thủ chọn ra càng nhiều tinh lực, bắt tay vào chuẩn bị Tây vực thương lộ sắp tới...




Trương Trạch Đoan đã lên đường đi tới Hoàn Châu tìm Lỗ Đạt.



Cùng lúc đó, An Đạo Toàn cũng bắt đầu khám và chữa bệnh cho Võ Tòng, tình hình khá lên nhiều.



Thương thế của Võ Tòng chủ yếu vẫn là sau khi chịu hình, điều kiện ác liệt làm cho miệng vết thương lây nhiễm, thậm chí cuối cùng tổn thương nguyên khí.



Dựa vào nội tráng đan của Ngọc Doãn cộng thêm lúc trước Trí Hiền trưởng lão đã chữa trị nên thương thế của Võ Tòng đã ổn định lại.



An Đạo Toàn đến, không thể nghi ngờ là Võ Tòng bình phục nhanh hơn.



Dù gì cũng là một đại danh y, khác hẳn với Trí HIền Trưởng lão, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Võ Tòng đã tỉnh lại.



Ngọc Doãn cũng là lầu tiên nói chuyện với vị anh hùng trong tiểu thuyết diễn nghĩa.




Khi Võ Tòng nghe xong tính toán của hắn thì không nói hai lời liền đồng ý.



- Mệnh của Võ Nhị là dựa vào ca ca mới được bảo vệ.



Từ nay về sau, ca ca chỉ bảo thế nào, Võ Nhị nghe thế đó. Chờ thương thế chuyển biến tốt đẹp Võ Nhị sẽ tới Hoàn Châu, tìm Lỗ Kiềm Hạt. Chỉ có điều trong lognf Võ nhị còn có nghi vấn; sao ca ca biết giữa Tống Kim còn có một trận chiến.



Một ông lão trên bốn mươi tuổi mở miệng ca ca, ngậm miệng ca ca, làm như Ngọc Doãn lớn tuổi hơn mình nhiều vậy.



Tuy nhiên đây là tập tục của thời đại này, Ngọc Doãn cũng không ngăn cản Võ Tòng.



- Võ Đề Hạt có lẽ còn chưa biết một thân phận khác của Ngọc đô giám.



- Xin lắng tai nghe.



- Võ Đề Hạt có từng nghe nói Tuần san thời đại Đại Tống chưa?



- Cái này...



Võ Tòng gãi gãi đầu, cười ái ngại,



- Võ Nhị là người thô lỗ, một chữ cũng không biết, cho nên Tuần san thời đại Đại Tống, Võ Nhị cũng chỉ nghe người ta nói, chứ chưa hề đọc, kính xin ca ca thứ tội.



- Ha hả, Ngọc Đô giám chính là người sáng lập ra Tuần san Thời Đại Đại Tống.



- Hả?



Tuy rằng ta không biết Tuần san Thời đại Đại Tống kia rốt cuộc là có chỗ nào thần kỳ, nhưng cảm giác có chút không tầm thường.



Võ Tòng tuy là kẻ võ phu nhưng lại vô cùng kính trọng người đọc sách.



Nếu không trước đây cũng sẽ không vì một câu triệu tập của Cao Quyền mà lập tức làm Đô Đầu, còn dốc sức vào sinh ra tử cho Cao Quyền.



Trên mặt ông lập tức lộ vẻ kính nể.



Võ Tòng nói:



- Thật không biết ca ca còn có bản lĩnh như này.



- Cuộc chiến Tống Kim là tất yếu.



Còn về vì sao? Ta cũng không thể nói rõ được. Võ Đề Hạt có thể đứng một bên yên lặng quan sát. Tóm lai, ta mời Võ Đề Hạt đi Hoàn Châu, cũng có tâm tư, đó là hy vọng Võ Đề Hạt có thể hiệp trợ Trí Thâm trưởng lão thật tốt, để ta ở Tây Châu mở ra thương lộ.