Tống Thì Hành

Chương 335: Cấp tiên phong (1)




Đại Sảnh Hạnh Hoa Ổ đã biến thành hỗn loạn.



Nếu như nói đại sảnh này vốn trang hoàng lịch sự nghiêm trang, giống như một tiểu thư xinh đẹp khuê các mà nói, vậy thì giờ phút này lại giống như một thiếu nữ bị cưỡng gian, thê lương bi thảm. Cái bàn đổ lung tung trên đất, đã không còn hình dáng. Đào hạnh dùng để tô điểm cũng bị giẫm nát, cùng với đống bàn ghế hỗn độn thật sự là vô cùng thê thảm.



Hai thanh niên cao to đang đánh nhau.



Hà Nguyên Khánh vung song chùy, còn đối thủ của gã thấp hơn gã một cái đầu, hai chân như đại phủ.



Hai người ngươi tới ta đi, đánh rất mãnh liệt. Mà chung quanh còn nằm ngồi mười mấy người, có vài người là tay đánh đấm hộ viện Hạnh Hoa Ổ, có một số người đích thật là võ quan phủ Đô giám, đứng nhìn dường như muốn ngăn cản nhưng lại bị hai người đánh ngăn lại.



Ngọc Doãn đứng ở lầu hai, nhìn hai người đấu nhau kịch liệt say sưa ở dưới lầu, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.



Bản lĩnh của Hà Nguyên Khánh, đương nhiên Ngọc Doãn biết rõ.



Với khả năng của Cao Sủng, cũng thừa nhận đây là một viên mãnh tướng.



“Nếu thật sự đánh giết, cho thằng nhãi này một con ngựa tốt, thì ít nhất hắn còn có thể chống đỡ ta ba năm hiệp nữa.”



Võ nghệ của Cao Sủng đã tiến vào tầng thứ tư.



Tuy nói hai trận đánh giết, không đơn thuần là lấy cảnh giới để phân định, nhưng y đến địa bộ này rồi, thì gần như khó mà gặp đối thủ. Hai người trong quân, dù là nhân vật như Trần Hi Chân hay là Thiện Ứng cũng chưa chắc đã có thẻ qua được nhân vật như Cao Sủng, Lỗ Trí Thâm. Dù sao hai loại hoàn cảnh, hai loại phác sát...Trần Hi Chân, Thiện Ứng là dùng đấu pháp giang hồ, mặc dù đã đến tiêu chuẩn tông sư, nhưng lên chiến trường cũng chưa chắc đã so được với nhân vật như Lỗ Trí Thâm hoặc là Cao Sủng.



Võ quan phủ Đô Giám không ngờ lại có thể đánh bất phân thắng bại với Hà Nguyên Khánh, thật sự khiến Ngọc Doãn khiếp sợ.



Thoạt nhìn, phủ Đô giám này cũng là tàng long ngọa hổ.



Một võ quan có bản lĩnh như vậy, nghĩ chắc Quan Thắng cũng không phải là kẻ tầm thường.



Ít nhất Ngọc Doãn thấy Quan Thắng tài nghệ là thật sự, chỉ từ sát khí trầm tĩnh chất chứa bên trong con người ông ta là có thể thấy ngay cả Cao Sủng chưa chắc đã đối địch được.



Ngọc Doãn nhìn mà thấy hứng thú, nên chỉ đơn giản hứng thú xem cuộc chiến mà không ra mặt ngăn cản.



Lúc này, Lê Đại Ẩn cũng đã tới, y nhìn tình trạng dưới lầu thì chẳng còn hứng thú gì nữa. Cũng khó trách, Lê Đại Ẩn không phải là người luyện võ, thích tiền hơn thích quyền. Cho nên đối với việc ẩu đả các loại, cho tới bây giờ đều là coi thường không thèm để ý.



Đương nhiên, nếu như một trận này có thể đánh ra được lợi ích, y cũng có thể ở một bên để xem.



- Tiểu Ất, ta đi trước.



Ngọc Doãn cũng không giữ lại, gật đầu với Lê Đại Ẩn:



- Tam Lang cứ tự nhiên.



Lê Đại Ẩn đứng thứ ba trong nhà, nên Ngọc Doãn gọi là Tam Lang. Điều này cũng đại diện quan hệ giữa hai người đã không còn xa lạ như trước nữa.



Mười thùng bạc, năm vạn quan tiền cũng nhất nhất mang đi.



Ngọc Doãn cũng không để ý, không nhiều lời, vì không cần rối rắm như thế.



Chỉ có điều trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm xúc: Tiền, đúng là vật không lịch sự. Cái gọi là tiền đi người yên vui, nếu dùng năm vạn quan này có thể mở ra cục diện Đông Nam, cũng không coi là thiệt thòi. Huống chi, còn chiếm được một đồng minh là Lê gia.



- Cát Thanh, gã đàn ông kia là ai?



Ngọc Doãn chỉ tay vào võ quan đang đánh nhau với Hà Nguyên Khánh, khẽ hỏi.



Cát Thanh nói:



- Vừa rồi nghe người ta nói, gã đó tên là Đổng Tiên. Dường như là thống chế của phủ Đô giám.



Đổng Tiên?



Ngọc Doãn nhăn mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một người khác. Trong hồi 35 Thuyết nhạc toàn truyện Đại Thanh Tiền Thái có môt đoạn tình tiết như vậy. Nói là Nhạc Phi áp lương quan ở Cửu Cung Sơn gặp cường đạo chặn lương thực, người kia cao chín thước, mặt đen như đáy nồi, hai hàng lông mày vàng dựng đứng, râu nhuộm đầy máu, tay cầm hổ đầu nguyệt nha.



Người này là Đổng Tiên Giác Dân trong Thuyết Nhạc Toàn truyện.



Đổng Tiên này chỉ là chiến tướng nhị tuyến, sau đó trong đại chiến tại trấn Chu Tiên, bị quân Kim liên hoàn mã đụng ngã lăn chết trận.



Thế cho nên đời sau rất nhiều người nghĩ Đổng Tiên là như thế, mà ngay cả trong Nhã Hổ Tri Thức Đường cũng ghi lại như vậy.



Nói thật ra, Ngọc Doãn cũng vẫn cho rằng như vậy.



Nhưng Đổng Tiên trước mắt này lại có thể đánh không phân thắng bại với Hà Nguyên Khánh, rõ ràng là đã vượt qua mãnh tướng hạng nhất có thể nói là nhị tuyến võ tướng? Hơn nữa, Đổng Tiên này cũng không bình thường như trong tiểu thuyết nói như vậy.



Thậm chí chợt nhìn, còn khá đẹp trai.



Hà Nguyên Khánh và Đổng Tiên đánh mười mấy hiệp bất phân thắng bại, nhìn qua khóe mắt lại phát hiện Ngọc Doãn đã đứng ở trên lầu.



Trong lòng lập tức có chút lo lắng, thầm nghĩ: ta vừa đầu nhập dưới trướng Đô giám, một tấc công lao cũng chưa lập, mà nay lại đánh không lại một tên vô danh tiểu tốt, nếu thật sự thua bởi thằng nhãi này, ngày sau sao còn mặt mũi tiếp tục ở lại dưới trướng Đô Giám, sao tiếp tục kiến công lập nghiệp?



Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Nguyên Khánh nổi lên sát khí.



Mắt thấy Đổng Tiên một cước đá tới, gã sau khi lắc mình tránh thoát, hai tay đột nhiên biến ảo hổ trảo, miệng gầm lên, giống như mãnh hổ nh về phía Đổng Tiên. Đổng Tiên thấy vậy, cũng không sợ hãi, sai bước lui về phía sau một bước, hai tay cũng hóa thành hổ trảo, hét lớn một tiếng, bước lên trước, chỉ nghe thình thịch một tiếng, bốn bàn tay khoanh ở một chỗ, hai người lập tức gần sát, sử xuất muôn vàn bản lĩnh, nhưng vẫn sàn sàn như nhau, khó phân cao thấp.



- Đại quan nhân, sai dịch quan phủ đến đây.




Cát Thanh thấp giọng nhắc nhở bên tai Ngọc Doãn. Lúc này Ngọc Doãn mới bừng tỉnh, vội vàng thả người từ trên lầu nhảy xuống.



- Tiểu Ất, hán tử kia, còn không ngừng tay, hay là muốn vào trong nha môn nếm khổ sao?



Nghe được thanh âm của Ngọc Doãn, Hà Nguyên Khánh vội lui sau một bước.



Mà Đổng Tiên cũng thừa cơ nhảy ra ngoài vòng tròn.



- Nếu không phải Đô Giám nhà ta ngăn trở, hôm nay nhất định phải dạy ngươi một bài rồi.



Đổng Tiên cũng không yếu thế:



- Mỗ gia sợ ngươi sao...



- Đủ rồi, đừng có lải nhải nữa, mau rời khỏi nơi này. Hán tử kia, thân thủ cũng khá lắm, đợi thương thế ta tốt lên sẽ đọ sức với ngươi một lần.



Đổng Tiên được nghe ngẩn ra, miệng ngập ngừng, lại không nói ra lời.



Y chỉ chắp tay với Ngọc Doãn rồi dẫn đám võ quan rời đi. Chưởng quầy Hạnh Hoa ổ muốn ngăn trở, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.



- Mọi tổn hại sẽ do ta bồi thường.



Hôm nay coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, nếu thức thời thì nghe theo lời của ta. Bằng không mà nói, ngươi sẽ biết thủ đoạn của ta.



Chưởng quản cũng biết thân phận của Ngọc Doãn, đặc biệt mới vừa rồi thấy Ngọc Doãn và Lê Đại Ẩn đi cùng nhau.



Những người khác lão có thể không nể mặt mũi, nhưng mặt mũi Lê gia Hàng Châu, lão lại không thể. Hơn nữa, Lê gia cũng có đầu tư tiền ở Hạnh Hoa ổ, nếu thật sự đắc tội vị Ngọc Đô Giám Ứng Phụng Cục này, chỉ sợ Lê gia cũng sẽ không tha cho lão.




- Nếu Ngọc Đô Giám nói như vậy, vậy thì nể mặt Đô giám vậy.



Ngọc Doãn nghe vậy mỉm cười:



- Thông minh, tổn thất bao nhiêu, lát quay về binh doanh cầu Vọng Tiên, ta sẽ tính toán cho ngươi.



Xong, hắn khoát tay ra hiệu goi Hà Nguyên Khánh và Cát Thanh đi ra từ cửa ngách.



Lúc này, một đội sai dịch hùng hổ xông tới. Vừa vào cửa liền quát lớn:



- Mới vừa rồi là ai ẩu đả ở trong này ẩu?



Chưởng quỹ kia tươi cười ra tiếp đón.



o0o



Ngọc Doãn đã được binh phù thì không muốn đi gây chuyện nữa.



Từ lúc moi gần hai vạn quân lương và tất cả đồ quân nhu ở trong tay Lý Chuyết đã động đến điểm kích động mấu chốt của Lý Chuyết. Lúc này có thể bớt một việc thì bớt. Nếu không thật sự loạn đến nha môn, kéo Lý Chuyết vào, ngược lại sự việc sẽ càng thêm phiền toái.



Ngọc Doãn lúc này không muốn trêu chọc phiền toái!



Chỉ chú tâm điều trị sức khỏe bản thân để sớm ngày bình phuc; huấn luyện binh mã Ứng Phụng Cục thật tốt, để có thể trở về Khai Phong, kiến công lập nghiệp.



Hai việc này mới là việc quan trọng nhất.



Những thứ khác Ngọc Doãn không muốn nhúng tay, cũng vô lực nhúng tay.



Tuy nhiên, hắn thật sự hứng thú với Đổng Tiên Đô Giám phủ.



Hiện tại hắn thiếu nhất cái gì? Thiếu nhất là quan quân hiểu được phương pháp trị binh. Triệu Bất Vưu thân là tôn thất, chỉ sợ cũng không ở chỗ này lâu dài. Hơn nữa, hắn ta rốt cuộc bản lĩnh bao nhiêu, Ngọc Doãn vẫn chưa nhìn ra. Về phần Cao Sủng và Vương Mẫn Cầu, lại càng không cần phải nói. Hai người này cũng không phải xuất thân binh nghiệp nghiêm chỉnh nên việc trị binh rõ ràng chưa hiểu hết.



Trần Đông?



Để y đi bù chỗ thiếu, bày mưu tính kế còn được, chứ hành quân đánh giặc thì...



Cho nên, Ngọc Doãn hiện nay vẫn rất thiếu nhân sự.



Sau khi quay về đại doanh, hắn liền tìm Cát Thanh, bảo y hỏi thăm tình hình Đổng Tiên một chút.



Tuy nhiên không đợi Cát Thanh tìm hiểu tin tức trở về, mệnh lệnh của Lý Chuyết đã tới, sáng sớm mai sẽ áp giải hoa thạch cương đi tới Tô Châu!



- Vậy để ta đi cho.



Triệu Bất Vưu nghe vậy lập tức hứng trí chủ động chờ lệnh Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn vốn cũng không muốn đích thân đi, Cái gọi là trộm cướp hoành hành, chỉ là hắn và Bàng Vạn Xuân hợp diễn ra mà thôi. Dù thật sự áp giải, Bàng Vạn Xuân cũng không thể nào chạy đến cướp đoạt hoa thạch cương. Dù sao Ngọc Doãn đã phái người nhắc nhở Bàng Vạn Xuân, rằng Đô Giám Hàng Châu mới nhậm chức không phải cái hạng người vô năng, phải cẩn thận làm việc, chớ để bị hắn bắt được nhược điểm.



Bàng Vạn Xuân là người thông minh.



Khi nào thì nên động thủ, khi nào thì hành quân lặng lẽ, trong lòng ông ta hiểu rõ.



Có điều, Ngọc Doãn thật sự rất không yên tâm để Triệu Bất Vưu một mình áp giải.