Tống Thì Hành

Chương 330: Long Hổ đấu (1)




Bất kể là người nào nói cái gì trong dân chúng mà truyền tới tai người thứ hai, rồi sau đó lại từ miệng người đó nói ra, thì cho dù là từng câu chữ không đổi, nhưng cũng làm biến đổi cảm nhận trong đó.



Hà Nguyên Khánh là một người Hàng Châu sa cơ thất thế, năm nay mới hai mươi tư tuổi, đang là độ tuổi huyết khí tràn trề.



Vốn gã cũng không tới Cầu Vọng Tiên xem náo nhiệt, ăn no rồi về nhà ngủ, nào ngờ có người nhiều chuyện chạy nói cho gã biết Ứng Phụng Cục ở Cầu Vọng tiên đang mộ binh. Nói thật, lúc trước Chu Miễn chủ trì Ứng Phụng Cục Tô Hàng, thanh danh quá thối nát ở Đông Nam, nên thái độ của Hà Nguyên Khánh đối với Ứng Phụng Cục Hàng Châu cũng cực kỳ khinh thường.



Nghe nói Ứng Phụng Cục mộ binh, mà Đô Giám Ứng Phụng Cục đó còn thiết lập quy củ gì đó, khinh thường người Hàng Châu.



Hà Nguyên Khánh liền nổi giận!



Ứng Phụng Cục ngươi chỉ là chó săn của Quan gia, sao bừa bãi như vậy.



- Hà Tiểu Ất không thấynhững tên từ Đông Kinh tới bừa bãi thế nào đâu, thật sự coi Hàng Châu chúng ta không có hảo hán....



Người đưa tin tới còn thêm mắm dặm muối, khiến Hà Nguyên Khánh nổi trận lôi đình.



Lập tức, gã không nói hai lời, bảo người dẫn ngựa tới, tìm hai kẻ nhàn rỗi mang theo đại chùy tới sàn đấu võ.



Lúc Hà Nguyên Khánh tới sàn đấu võ, vừa lúc thấy vài người quen khảo hạch thất bại, vì thế càng nghĩ Ngọc Doãn thật sự là làm nhục người Hàng Châu. Dưới sự giận dữ, Hà Nguyên Khánh liên tiếp vượt qua ba cửa ải, còn chỉ mặt gọi tên đòi tỉ thí cao thấp với Ngọc Doãn.



Nào ngờ Ngọc Doãn chưa kịp mở miệng thì từ bên ngoài sàn đấu võ xông tới một người.



Người này nhảy xuống ngựa, cao ước chừng 185cm, màu da cổ đồng, mày rậm mắt to, mặc một bộ liên hoàn giáp khóa tử, dưới hàng là một con Vương truy mã, tay cầm một cây thương lớn, lưng đeo một ngọn roi thép. Nhìn thanh đại thương kia dài chừng ba thước, to bằng cánh tay, trên cán thương sơn một nước sơn đen sáng loáng, đầu thương sắc bén, dưới ánh mặt trời tỏa hàn quang phun ra nuốt vào.



Hà Nguyên Khánh ngẩn ra, mở miệng mắng:



- Thằng nhãi ngươi từ đâu tới mà ngông cuồng như thế?



- Mỗ gia là Cao Sủng, Thập Tướng Ứng Phụng Cục.



Ngọc Đô Giám là huynh trưởng của Cao mỗ. Thằng khốn ngươi thật không hiểu chuyện, nếu không phải ca ca ta trước đó giao phong với giặc Lỗ bị trọng thương, thì hôm nay đâu có để cho ngươi bừa bãi như vậy? Nào nào, nếu ngươi muốn giao thủ với ca ca ta, trước tiên phải thắng đại thương trong tay ta đã.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cao Sủng phóng ngựa xông tới chỗ Hà Nguyên Khánh.



Tay cầm đại thương múa rung lên, vắt thương liền đâm. Hà Nguyên Khánh không ngờ Cao Sủng nói đánh là đánh, đợi gã kịp phản ứng thì Cao Sủng đã đến gần, gã vội vàng múa chùy đón đỡ, lập tức vỡ mở đại thương của Cao Sủng.Tuy là thương vỡ mở ra nhưng lực đạo từ đại thương truyền tới lại làm cho Hà Nguyên Khánh thầm khiếp sợ.



Thằng nhãi này khí lực thật lớn!



Lúc này Ngọc Doãn đứng ở trên tướng đài cũng đã thấy rõ Cao Sủng, lập tức lộ vẻ thoải mái.



Thập Tam Lang tới thật đúng lúc.



So sánh với năm ngoái ở phủ Khai Phong, Cao Sủng nay toàn thân đã toát lên sát khí sắc bén linh hoạt. Tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng Ngọc Doãn lại có thể cảm nhận được, Cao Sủng trải qua lần tôi luyện này đã luyện công phu tới tầng thứ tư rồi. Nói cách khác, đã vượt qua cả Ngọc Doãn hiện giờ. Cũng không biết, người này ở Mạc Bắc đã trải qua bao nhiêu lần chinh chiến, không ngờ cô đọng ra sát khí như thế. Ngọc Doãn nhìn Cao Sủng trong giáo trường, không kìm nổi liên tục gật đầu.



- Tiểu Ất, đó là huynh đệ nhà ngươi sao?



- Ha hả, không chừng Hình Hầu cũng đã nghe đến danh hiệu của hắn rồi.



Huynh đệ ta biệt hiệu là Ngọc Toan Nghê, tên Cao Sủng, hiệu Thập Tam Lang, dũng mãnh hơn người. Ta còn có một huynh đệ khác tên là Dương Tái Hưng, mà nay hiệu lực trong cấm quân. Hôm nay nếu Thập Tam Lang xuất hiện, Hà Nguyên Khánh kia chắc chắn không phải đối thủ của hắn.



Ngọc Doãn thấy rõ ràng, công phu của Hà Nguyên Khánh tuy đã luyện đến cảnh địa Đại viên mãn tầng thứ ba, ngang bằng với mình.



Hắn ta tuy rằng trời sinh thần lực, nhưng khí lực Cao Sủng cũng không kém cỏi.



Hơn nữa con Vương truy mã mà Cao Sủng cưỡi vượt xa vật cưỡi của Hà Nguyên Khánh. Cho nên một trận chiến này, Ngọc Doãn tràn đầy tin tưởng đối với Cao Sủng. Hắn ngồi xuống, nhàn hạ thoải mái nhìn hai người giao đấu trong sàn đấu võ.



Hà Nguyên Khánh lực lớn chùy nặng, mà Cao Sủng thì thương pháp linh hoạt, sắc bén.



Hai người xoay quanh nháy mắt đã chiến mười mấy hiệp chẳng phân thắng bại.Trận long tranh hổ đấu này khiến người xem náo nhiệt, không khỏi hoa cả mắt. Cao Sủng tuy nói phong trần mệt mỏi, theo Khai Phong tới Hàng Châu, ngựa không dừng vó đến thẳng sàn đấu võ, nhưng thương pháp này vẫn lộ ra sát khí linh hoạt, sắc bén, không chút nào tỏ ra mệt mỏi. Hà Nguyên Khánh vừa mới bắt đầu, còn có thể đánh bất phân thắng bại với Cao Sủng, nhưng sau hai mươi hiệp, thì có chút luống cuống tay chân, lộ vẻ kích động.




Võ nghệ của gã xác cao cường, chùy pháp cũng tinh diệu.



Chỉ có điều, cả đời Hà Nguyên Khánh vẫn chưa ra khỏi quá thành Hàng Châu, ngày bình thường nhiều nhất cũng là dẫn theo một đám nhàn rỗi lưu manh ẩu đả trên phố xá.



Nhưng Cao Sủng lại không giống vậy.



Đi một chuyến Mạc Bắc, tất cả chinh chiến lớn nhỏ không dưới trăm lần.



Sóc phong Mạc Bắc không chỉ có rèn luyện thương pháp của y, càng tôi luyện ý chí và tinh thần của y.



Mà nay kỹ thuật cưỡi ngựa của Cao Sủng Hà Nguyên Khánh không thể sánh bằng; kinh nghiệm của gã càng không thể đánh đồng với Hà Nguyên Khánh vẫn luôn ở mãi thành Hàng Châu.



Lại qua mười hiệp, Hà Nguyên Khánh đã là thở hổn hển.



Có điều tính tình gã cao ngạo, cho nên liều chết chống đỡ,không chịu cúi đầu trước Cao Sủng.



Cao Sủng có chút không kiên nhẫn được nữa... Tuy rằng trong thâm tâm cũng cực kỳ kính nể võ nghệ của Hà Nguyên Khánh, nhưng người này nhục mạ ca ca ta, là đáng chết. Hai ngựa giao qua, y đột nhiên đem cài đại thương, với tay túm lấy roi thép sau lưng, lật tay hô đập tới. Hà Nguyên Khánh tai nghe trận gió vang lên, thầm kêu một tiếng không tốt. Vội nâng chùy sử dụng chiêu nhất cá tô tần bối kiếm, chợt nghe một tiếng nổ vang, chiến mã của Hà Nguyên Khánh hí lên một tiếng đau đớn, quỳ trên mặt đất.



Hà Nguyên Khánh lập tức bị ngựa hất xuống ngã choáng váng hoa mắt.




Hai đại chuỳ đã rời tay bay ra. Gã vừa định đứng lên, đã thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, đại thương của Cao Sủng đã chĩa vào yết hầu gã.



- Thập Tam Lang, thủ hạ lưu tình.



Ngọc Doãn mặc dù muốn Cao Sủng làm giảm ngạo khí của Hà Nguyên Khánh nhưng lại không muốn làm Hà Nguyên Khánh bị thương.



Ngưu Nhân!



Tuy rằng không hiểu người trước mặt kia có phải là Hà Nguyên Khánh, một trong Tứ Mãnh Bát Đại Chùy trong tiểu thuyết không, nhưng khi nhìn thấy bản lĩnh của gã cũng thật sự không kém, tuyệt đối đối là một mãnh tướng. Bối Ngôi, nếu đã lấy tên là Bối Ngôi, thì cần phải có một mãnh tướng mới được. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền đứng lên, vội vàng quát Cao Sủng ngưng lại.



-Thằng nhãi kia, nếu không có ca ca ngăn trở, hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học rồi.



Cao Sủng chậm rãi thu đại thương, hung hãn nói một câu, rồi quay đầu ngựa đi.



Một trận hồi long tranh hổ đấu kết thúc như vậy, có điều đối với những người xem náo nhiệt thì có vô số câu chuyện thú vị.



Sắc trời đã tối, Ngọc Doãn thấy người chiêu mộ đến cũng khá đông, liền hạ lệnh đình chỉ.



Dù sao, chiêu mộ không phải là việc một sớm một chiều, hôm nay kết thúc, ngày mai còn có thể tiếp tục. Mấu chốt ở chỗ, phải nhanh chóng chỉnh hợp binh mã chiêu mộ này lại. Về phần Hà Nguyên Khánh? Ngọc Doãn cũng không để ý tới... Hắn tin tưởng, dựa vào trận giáo huấn hôm nay của Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh chắc chắn sẽ ở lại. Dù sao đó cũng là người tâm cao khí ngạo tên, tuyệt sẽ không nhận thua. Tuy rằng Hà Nguyên Khánh cũng không nói sẽ tòng quân, nhưng nếu gã đã thua, sao có thể dễ dàng rời đi?



Hà Nguyên Khánh dắt ngựa, mang theo chùy, chán nản đi.



Ngọc Doãn hạ lệnh đóng cửa viên môn, bắt đầu kiểm kê nhân số.



Thủ hạ của Bàng Vạn Xuân tổng cộng 198 nhân, toàn bộ tiến đến ứng mộ. Tuy nhiên có thể thông qua khảo hạch, chỉ có hai phần ba...



Điều này cũng đáng quý rồi!



Ngọc Doãn tin tưởng, dựa vào hơn một trăm người này, dù là tranh chấp thập bội quan quân, cũng ổn thao thắng khoán.



Bàng Vạn Xuân luyện binh, quả nhiên có chút môn đạo. Chỉ tiếc, Bàng Vạn Xuân không thể ở tại chỗ này, nếu không Ngọc Doãn sao có thể để ông đi chứ.



Còn lại gần 80 người không thể thông qua khảo hạch, tuy nhiên không lo lắng, vẫn có thể tiếp tục thao luyện.



Ngọc Doãn liền đem 80 người kia giao cho Triệu Bất Vưu, cũng muốn thông qua việc thao luyện 80 người này để xem bản lĩnh của Triệu Bất Vưu.



Triệu Bất Vưu vui sướng chạy đi chỉnh đốn binh mã.