Tống Thì Hành

Chương 314: Bố cục (1)




Thì ra là Bàng Vạn Xuân, Tiểu Dưỡng Do Cơ!



Ngọc Doãn liên tiếp cắn răng, trong lòng âm thầm cười khổ.



Hắn đã từng biết tên những người trong truyện Thủy Hử, trên đại thể đối với cái tên Bàng Vạn Xuân này không hề xa lạ. Người này là một trong Bát đại thiên vương dưới trướng của Phương Tịch, kỹ thuật bắn siêu quần, trong truyện Thủy Hử từng bắn chết Sử Tiến, Thạch Tú, Trần Đạt và bảy tên hảo hán Lương Sơn, kỹ thuật bắn có thể nói là độc nhất vô nhị.



Tuy nhiên, Ngọc Doãn vẫn cho là Bàng Vạn Xuân là một nhân vật hư cấu.



Nhưng hiện tại khi nghe cái tên này từ miệng của trưởng lão Trí Hiền, Ngọc Doãn cũng cảm thấy quá mức ngạc nhiên.



Hắn đã từng trải qua rất nhiều sự việc, gặp qua quá nhiều người... An Đạo Toàn, Lăng Chấn bực này vốn tưởng rằng là nhân vật hư cấu đều xuất hiện, chớ đừng nói chi còn có Võ Tòng Võ Đề Hạt. Tuy nói những điều đã trải qua và những nhân vật trong truyện Thủy Hử vô cùng giống nhau, nhưng là đại biểu một ý quan trọng khác. Nói cách khác, có một số người, có một số việc, rất có thể bị chiều dài của lịch sử ẩn giấu.



Dựa theo truyện Thủy Hử mà nói, Bàng Vạn Xuân bị thần cơ quân sư Chu Võ sắp đạt bắt được, rồi sau đó bị giết.



Nhưng tình hình bây giờ là, Bàng Vạn Xuân quả thật có tham gia cuộc khởi nghĩa của Phương Tịch, hơn nữa là một nhân vật trọng yếu trong đó. Khác với Thủy Hử ở chỗ là Bàng Vạn Xuân không chết mà là mang theo một số tàn binh bại tướng, chạy tới núi Mạc Can làm sơn đại vương.



Một nhân vật như vậy, Ngọc Doãn đương nhiên hy vọng chiêu dụ được.



Vấn đề duy nhất đó là, trước kia Bàng Vạn Xuân nhất định là đã từng lộ diện, nếu chẳng may bị người nhìn thấy, chắc chắnsẽ rước lấy họa sát thân.



Dù sao, nếu là đại tướng dưới tay Phương Tịch, nói vậy số người đã từng gặp y cũng sẽ không ít...



Trưởng lão Trí Hiền có chút hi vọng nhìn Ngọc Doãn, tuy nói ông ta đã xa lánh hồng trần nhưng vẫn còn là một phàm nhân. Đối với cảnh ngộ của đứa cháu, trong lòng của trưởng lão Trí Hiền đối với triều đình cũng âm thầm bất bình. Bởi vì lúc trước Chu Miễn kiêu ngạo hách dịch, y cũng không thể làm khác được. Mà nay Chu Miễn đi rồi, trưởng lão Trí Hiền đương nhiên cũng hy vọng Bàng Vạn Xuân có thể cải tà quy chính, trở về chính đạo.



Lại nói tiếp, Bàng gia ở Diêm Quan cũng coi như có chút thể diện, cũng bởi vì việc của Bàng Vạn Xuân nên bị chèn ép, ngày càng suy sụp.



Ngọc Doãn trầm ngâm hồi lâu, rồi cắn răng một cái, nói:



- Trưởng lão, nếu như Bàng Vạn Xuân đồng ý, ta cũng không để tâm tới quá khứ của hắn.



Chỉ có điều, ta lo lắng hắn tâm cao khí ngạo, chưa chắc có thể xem trọng ta. Hơn nữa việc làm lúc trước của hắn quá mức đại nghịch bất đạo, nếu như quy thuận, cũng không thể xuất đầu lộ diện. Cần phải tìm kiếm cơ hội thích hợp, hắn có thể chịu được không?



Lần này, lại đến lượt trưởng lão Trí Hiền trầm mặc.



- Tiểu Ất, ngươi đã có lòng tiếp nhận, bần tăng sẽ nghĩ cách giải quyết êm đẹp.



Hay là như vầy, dù sao ngươi cũng phải ở chỗ này một thời gian, bần tăng lập tức phái người tìm hắn lại đây, cùng gặp mặt với Tiểu Ất ngươi một lần, nói một chút... Kỳ thật Vạn Xuân cũng có chỗ khó, hắn có tâm đền đáp triều đình, lại bất hạnh tìm không thấy lối đi.



Nói cách khác, trong nội tâm Bàng Vạn Xuân là muốn dốc sức vì triều đình!



Có một cái ý nghĩ như vậy cũng đủ rồi...



Ngọc Doãn lập tức gật đầu:



- Nếu như vậy sẽ gặp mặt nói chuyện với hắn một chút.



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++



Một đêm, vô sự.



Hôm sau đó là giao thời cuối năm, lại đột nhiên xuất hiện mưa nhỏ tí tách khiến thời tiết trở nên lạnh đột ngột.



Không khí vui tươi tiễn năm cũ đón mừng năm mới của thành Hàng Châu dường như cũng bị trận mưa vào cuối năm Tuyên Hòa thứ sáu làm nhạt đi không ít. Trên đường phố, có vẻ có chút lạnh lẽo, trên đường người đi lại rất thưa thớt. Mưa nhỏ, vẫn liên tục cho tới buổi chiều, mới vừa ngưng xuống, tuy nhiên hơi mù của bầu trời bao phủ thành Hàng Châu vẫn không tản mất, ngược lại càng lâu càng dày, làm người ta cảm thấy có một áp lực khó hiểu.



- E là sẽ có mưa bão đến.




Ánh trăng tròn vạnh, Ngọc Doãn và Lỗ Trí Thâm sóng vai đứng thẳng, nhìn mây đen trên cao, không hẹn mà cùng nhíu mày lại.



Lỗ Trí Thâm thở ra một hơi khí lạnh, trầm giọng nói:



- Một trận mưa lớn vào đầu xuân, cũng không biết là tốt hay là xấu.



- Sợ là phải có một tình hình mới nữa.



Ngọc Doãn nói sợ là khiến Lỗ Trí Thâm lâm vào trầm tư.



- Tiểu Ất, ta chuẩn bị đi Hoàn Châu.



Lỗ Trí Thâm thình lình nói một câu, khiến Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn lại, trên mặt càng mang theo vẻ nghi hoặc.



Hoàn Châu, đó là huyện Hoàn tỉnh Cam Túc ở hậu thế.



Lỗ Trí Thâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



- Nhớ năm đó ta và ngươi giống nhau, cũng chí lớn kịch liệt, nghĩ đền đáp quốc gia...Về sau, ta từng làm việc dưới trướng tướng công Tiểu Chủng của Bảo Tĩnh quân... Ha ha, ngươi chớ cười, năm đó ta cũng làm được Đề Hạt, đáng tiếc về sau lại gây tai họa, lỡ tay đánh chết người, cho nên mới bỏ trốn, làm một hòa thượng vô dụng.



Lúc trước ta có nghe nói, người Lỗ tới Khai Phong, bức bách triều đình cắt nhường ba trấn Thái Nguyên, nên có chút tức giận... Tuy nói ba trấn này cuối cùng cũng không cắt đi, nhưng bộ dáng của người Lỗ quá mức ngông cuồng, làm cho trong lòng rất khó chịu. Hiện nay tướng công Tiểu Chủng phục khởi, đảm nhận chức Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh quân. Ta muốn quay về làm việc cho Bảo Tĩnh quân, ta nghĩ tướng công Tiểu Chủng cũng không cự tuyệt.



Ngọc Doãn cảm thấy rất ngạc nhiên...



Lẽ nào Lỗ Trí Thâm phải hoàn tục sao?



Tuy rằng biết rõ giữa sự thật và tiểu thuyết khác biệt rất lớn, nhưng trong tiềm thức, Ngọc Doãn vẫn có khuynh hướng tin vào điển cố Lỗ Trí Thâm qua đời ở Lục Hòa tháp này. Trong tự nhiên giống như đã có sự an bài, trong tiểu thuyết Lỗ Trí Thâm qua đời ở Lục Hòa tháp, trong hiện thực Lỗ Trí Thâm cũng đã xuất hiện ở Lục Hòa tự. Cứ tưởng rằng cứ như vậy, ai lại ngờ được, Hoa hòa thượng lại có tâm hoàn tục!




- Về lại Bảo Tĩnh quân?



- Đúng vậy a!



Lỗ Trí Thâm hạ giọng nói:



- Lúc trước ta mang ân của tướng công Tiểu Chủng, vốn tưởng rằng không có cơ hội báo đáp.



Mà nay xem thế cục này, sợ là sớm muộn gì cũng có một trận chiến với người Lỗ... Nếu như tướng công Tiểu Chủng chưa phục khởi, ta thật cũng không có quá nhiều tâm tư nhưng nếu tướng công Tiểu Chủng đã nắm giữ Bảo Tĩnh quân, vậy ta cũng muốn trở về gầy dựng sự nghiệp một phen. Lúc chưa gặp ngươi, ta vẫn còn do dự. Nhưng sau khi đàm luận một hồi lâu với Tiểu Ất ngươi đêm qua, ý tưởng này liền kiên định hơn. Chờ thêm một hai tháng nữa, ta phải đi Hoàn Châu tìm tướng công Tiểu Chủng, không phải vì cầu công danh lợi lộc phù du kia, chỉ cần có thể báo đáp ân nghĩa của tướng công Tiểu Chủng.



Ngọc Doãn trầm mặc!



Đây có lẽ là thành tích lớn nhất mà từ lúc hắn tái sinh tới nay ở thời đại này.



Cho tới nay, chuyện người Nữ Chân dòm ngó Trung Nguyên không còn là bí mật, nhưng chỉ lan truyền ở một bộ phận trong triều đình, trên đường phố biết được cũng không nhiều lắm. Dân chúng không biết rõ lắm người Nữ Chân là có bộ dáng gì, đại đa số đều nghĩ người Nữ Chân không đáng sợ. Người Liêu đã bị tiêu diệt, kế tiếp đó là thu phục mười sáu châu Yến Vân, dương danh Đại Tống ta...



Đây cũng là một hiệu quả mà triều đình tạo nên ở trong dân chúng từ trước đến nay.



Bọn họ hy vọng dùng phương thức này để mê hoặc dân chúng, lại không nghĩ bị một phần Tuần san Thời đại Đại Tống của Ngọc Doãn kia quậy đến tan tành. Tuần san Thời đại Đại Tống tuy chỉ bán ở tại Khai Phong, nhưng sức ảnh hưởng của nó từ khi Chu Huyến chính thức tiếp nhận, đang dần dần thông qua con đường Chu gia, không ngừng mở rộng lực ảnh hưởng này. Cũng chính là Tuần san Thời đại Đại Tống, tái bản một lần rồi lại ba lần trình bày dã tâm của người Nữ Chân, vì thế ở trên đường phố, đám dân chúng cũng cảnh giác đối với người Nữ Chân.



Giống như Lỗ Trí Thâm là người có con mắt nhìn đời, từng trãi nhiều đến bực này, càng có thể từ những tin tức kia mà đi đến một cái kết luận: giữa Tống và Kim, tất có một trận chiến!



Trong lịch sử sự thật cuối cùng Lỗ Trí Thâm có kết cục như thế nào?



Ngọc Doãn cũng không rõ ràng lắm.




Nhưng hắn biết, hắn đã cải biến vận mệnh của Lỗ Trí Thâm. Ít nhất Lỗ Trí Thâm đã quyết ý hoàn tục, một lần nữa đầu nhập hiệu lực trong quân.



Kết quả sẽ như thế nào?



Ngọc Doãn vẫn không biết.



Chỉ là hắn tin tưởng, cái gọi là cải cách lớn phải bắt đầu từ từng cái cải cách nhỏ mà tiến hành, dần dần tạo nên cơn bão.



Hãy cứ chờ đợi đi...



Ngọc Doãn trong lòng thầm nghĩ vậy.



Nhưng chợt hắn nhớ tới một việc, nếu như nói Lỗ Trí Thâm đi Hoàn Châu, gia nhập hiệu lực trong Bảo Tĩnh quân, chẳng phải đúng lúc mở ra con đường Tây Châu cho hắn sao? Hiện nay Dư Lê Yến đã trụ vững ở Tây Châu, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, nói không chừng đại sự có thể thành.



- Trưởng lão Trí Thâm...



- Thôi được rồi, đừng có gọi ta là trưởng lão nữa!



Lỗ Trí Thâm khoát tay ngăn lại, cười nói:



- Ta bị gọi trưởng lão mười năm đã thấy chán ghét lắm rồi.



Cứ gọi tên thật của ta là 'Lỗ Đạt' đi.



- Ca ca nếu bảo thế, nếu Tiểu Ất không nghe thì bất kính.



Ngọc Doãn cũng không khách sáo, lập tức thay đổi cách xưng hô :



- Nếu ca ca đã quyết định phục vụ cho Bảo Tĩnh quân, Tiểu Ất có một yêu cầu quá đáng... Khi ca ca đi Hoàn Châu, có thể nhân tiện về Khai Phong một chuyến có được không? Đến gian hàng ở nhà ta tìm một người tên là Hoàng Văn Thanh, lại bảo Hoàng Tiểu Thất cùng đi theo hắn có được không?



Lỗ Trí Thâm sửng sốt,



- Việc này là sao?



Ngọc Doãn nuốt nước bọt, sau khi suy nghĩ một lát mới hạ giọng nói:



- Ca ca có nghĩ, nếu như Tống Kim khai chiến, kết quả sẽ như thế nào?



- Đó là người Lỗ, không chịu nổi một đòn.



Lỗ Trí Thâm cười ha ha, vỗ bả vai Ngọc Doãn nói:



- Hay là Tiểu Ất cảm thấy, người Lỗ kia có thể chống đỡ được quân tiên phong của Đại Tống ta?



Quả nhiên, quả nhiên là như vậy!



Bọn người Lý Cương tuy rằng cảm giác được Tống Kim sẽ có một trận chiến nhưng lại rất xem thường người Nữ Chân.



Dân chúng cũng như thế, chắc hẳn cũng có đại đa số người có suy nghĩ giống như Lỗ Trí Thâm vậy…



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn thở dài, hạ giọng nói:



- Ca ca nghĩ quá đơn giản rồi! Nhớ ngày đó, Tống ta cùng với Kim liên kết đánh Liêu, mặc dù người Liêu hiện nay không bằng được như xưa, tuy nhiên lại liên tiếp đánh bại binh mã của Đại Tống ta; trái lại người Lỗ lại có thể đánh tan rã quân binh của người Liêu, cuối cùng khiến cho nước Liêu diệt vong. Việc này cũng không phải là do một hai người có thể thay đổi được cục diện, ngay cả tướng công Tiểu Chủng có thể giành được một ít thắng lợi, nhưng chung quy cũng không ngăn được xu thế chung... Cuộc chiến Tống Kim, đánh nhau không chỉ có nhân lực và vật lực đâu!