Tống Thì Hành

Chương 311: Gặp lại Lỗ Trí Thâm (2)




Trương Phàm vân vê chòm râu dê, nói với Thi Toàn.



Đều này đã ngụ ý, đồng thời cũng để lộ ra một ý tứ khác: người này đã là một người chết rồi! Ta là vì nể mặt mũi của ngươi, hai lần trị liệu cho hắn là đã tận tình tận nghĩa. Sau này chớ lại vì hắn mà đến phiền ta, hơn nữa ta cũng sẽ không vì hắn mà tiếp tục trị liệu.



Thi Toàn tuy rằng học vấn không nhiều, tuy nhiên cũng rất nhạy bén.



Sao y lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trương Phàm, vội vàng nói lời cảm tạ Trương Phàm.



- Thần y cũng biết, Võ Đề Hạt có đại ân với ta... Mặc dù không thể cứu được y, nhưng thiết tưởng cũng phải để cho y có thể bình an vô sự.



Ở đây có chút bạc, kính xin thần y hỗ trợ, ra một phương thuốc kéo dài mạng sống cho Võ Đề Hạt, sau này cũng sẽ không tiếp tục làm phiền thần y nữa.



- Phương thuốc kéo dài mạng sống?



Trương Phàm nhíu mi, lại đi vào trong phòng giam, cẩn thận khám lại cho Võ Tòng một hồi, sau đó lại đi ra.



- Đại Lang, đơn thuốc có thể ra, nhưng... ngươi phải biết rõ, hiện nay cơ thể của Võ Đề Hạt vô cùng yếu, muốn kéo dài mạng sống thì phải dùng rất nhiều dược liệu quý báu. Phần chi phí này cũng sẽ không ít, cũng cần mấy trăm quan. Ta cũng biết, Võ Đề Hạt đối với người của Hàng Châu ta có ân nghĩa, nhưng phần chi phí này thật sự quá lớn, mặc dù ngươi có chút ít tài sản nhưng chưa chắc có thể đảm đương nổi.



Ý là nói cho Thi Toàn, tiền thuốc rất cao.



Thi Toàn cắn răng, dậm một chân nói:



- Thần y chỉ cần kê đơn thuốc là được, chuyện tiền bạc, ta sẽ nghĩ cách.



- Đại Lang thực là người nhân nghĩa đấy!



Trương Phàm giơ ngón tay cái lên, khen Thi Toàn một tiếng, lập tức kê một đơn thuốc cho Võ Tòng rồi rời đi.



Cầm đơn thuốc, Thi Toàn liền suốt đêm kiếm tiền, tìm người chuẩn bị dược liệu. Sáng sớm hôm sau, y đi thẳng đến Lục Hòa tự ...



- Trưởng lão Lục Hòa tự Trí Hiền muốn gặp ta ư?



Ngọc Doãn kinh ngạc mở to mắt.



Trương Trạch Đoan gật đầu nói:



- Lúc giữa trưa Thi Đại Lang có sai người nhắn cho ta.



Nói phía bên kia đã chuẩn bị vô cùng thuận lợi, chỉ có điều khi thử thăm dò ý tứ ở Lục Hòa tự, vị trưởng lão Trí Hiền kia nói, hy vọng gặp Tiểu Ất một lần. Mặt khác, Đại Lang còn nhờ ta nói lại với Tiểu Ất, gần đây y không thể đến bái kiến ngươi... Xung quanh chỗ ở này của ta, có thật nhiều cơ sở ngầm của Lý Chuyết, y bảo ngươi phải thật cẩn thận. Về phần phía trưởng lão Trí Hiền kia, cần phải làm phiền đến Tiểu Ất.



Trương Trạch Đoan là trợ lí bên cạnh Ngọc Doãn, bàn về trí mưu hay thủ đoạn, không cao minh như Trần Đông.



Thế nhưng, y lại có một chức trách vô cùng lợi hại, đó là đảm nhiệm việc liên hệ giữa Ngọc Doãn với những chuyện trọng yếu bên ngoài.



Về mặt này, Trương Trạch Đoan có ưu thế trời cho... Chính Lý Chuyết cũng đã được nghe nói về Trương Trạch Đoan, dù sao lúc trước y đã từng làm "Thanh minh thượng Hà Đồ", ngay cả Hoàng đế Huy Tông cũng khen không dứt miệng, còn viết chữ lưu niệm lên đó, cũng coi như là một chuyên gia.



Ai cũng biết, Trương Trạch Đoan là một hoạ sĩ.



Cảnh đẹp ở Hàng Châu rất nhiều, thân là một hoạ sĩ đương nhiên sẽ mê đắm chỗ này, lưu luyến với những cảnh đẹp rực rỡ.



Mà Trương Trạch Đoan thì mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo công cụ, giống như là đi khắp nơi hóng gió. Toàn bộ không hề có một chút mục đích. Lúc đầu, Lý Chuyết còn để ý tới y. Nhưng rất nhanh, y đã không còn hứng thú, không còn quan tâm đến việc đi lại của Trương Trạch Đoan.



Ngọc Doãn nói:



- Đại Lang chuẩn bị khi nào thì ra tay?



- Lúc chuẩn bị đón giao thừa vào ngày mai, Đại Lang quyết định ra tay vào ban ngày.



- Nếu vậy thì hôm nay ta phải đi gặp trưởng lão Trí Hiền ư?



Trương Trạch Đoan cười khổ một tiếng, gật đầu, ý bảo là: ngươi nói không sai!



Tuy rằng không hiểu rõ lắm trưởng lão Trí Hiền này là có ý gì. Nhưng Ngọc Doãn lại không thể không đi. Nếu như đã quyết ý phải giải cứu Võ Tòng, lần này nhất định phải đi. Nghĩ tới trưởng lão Trí Hiền cũng không có ác ý, nếu không thì cứ trực tiếp cự tuyệt.




- Vị trưởng lão Trí Hiền này có sở thích gì?



- À... Thật ra ta và ông ấy có tiếp xúc qua hai lần, người này một lòng hướng phật, tuy nhiên nghe người ta nói ông ta đối với âm luật cũng có chút si mê.



- Si mê âm luật?



Ngọc Doãn ngẩn ra, sau khi trầm ngâm một lát rồi đứng dậy.



- Một khi đã như vậy, ta sẽ đi Lục Hòa tự một chuyến ngay bây giờ, gặp gỡ vị trưởng lão này một chút mới được.



Trương Trạch Đoan gật đầu, liền xoay người ra thư phòng, ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị xe. Cao Thế Quang đi vắng, Trương Trạch Đoan liền đảm đương vai trò của một đại quản gia, rất nhiều chuyện đều do một tay y sắp xếp.



Ngọc Doãn thay một bộ quần áo. Lại bảo người mang theo cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm.



Nếu trưởng lão Trí Hiền yêu thích âm luật, nói vậy về mặt này xuống tay hẳn là không thành vấn đề. Mà âm luật, hoàn toàn là lĩnh vực Ngọc Doãn am hiểu nhất, đương nhiên không thể nào bỏ qua dễ dàng. Lên xe ngựa, Ngọc Doãn đột nhiên lấy một thỏi bạc đưa cho Trương Trạch Đoan.



- Đại huynh, số tiền này quay lại chuyển giao cho Thi Đại Lang.



- Sao?



- Trương Phàm viết đơn thuốc kia, ta cũng thấy... Trong đó có không ít những dược liệu quý báu. Lấy tình hình hiện giờ của nhà Đại Lang, sợ là gánh không được bao lâu. Những bạc này đưa cho hắn sử dụng, nếu như không đủ, cứ lấy ở chỗ ta. Nói cho hắn biết, không cần phải lo lắng chuyện chi tiêu. Như thế nào cũng phải chống đỡ đến ba tháng mới được.



Trương Trạch Đoan nghe vậy, cũng không khách sáo, liền đem bạc cất kỹ.



Ngọc Doãn gõ vào khung xe ngựa, phu xe thét to một tiếng, xe ngựa từ từ lăn bánh.



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++



Đường xá ở Hàng Châu, trên đại thể thì khá hơn ở Khai Phong.



Dù sao, thành Khai Phong là trên cơ sở có sẵn rồi tiến hành lần lượt xây dựng và cải tạo thêm, cho nên rộng hẹp không đồng nhất, gập ghềnh không bằng phẳng.




Còn Hàng Châu, mặc dù đã trải qua khói lửa chiến tranh, nhưng vẫn giữ được nguyên vẹn.



Dù sao cũng là thủ đô của nước Ngô Việt lúc trước, quy mô và thiết kế của thành này, so với thành Khai Phong, có ưu thế rất lớn.



Ánh nắng sáng rỡ nhưng cũng không có cách nào xua đi cái ẩm ướt trong không khí lạnh lẽo kia.



Ngồi ở trong xe ngựa, Ngọc Doãn không kìm nổi nắm thật chặt vạt áo, tựa vào vách, nhắm mắt trầm tư.



Trương Trạch Đoan ngay lúc người đánh xe cho xe đi cũng đã xuống xe đi rồi.



Y còn phải đi gặp Thi Toàn, đem bạc đưa đến tay Thi Toàn, đương nhiên sẽ không cùng đi với Ngọc Doãn. Sau khi ra khỏi thành, không khí bỗng nhiên trở nên mát mẻ khác thường, Ngọc Doãn cho vén mành cửa xe lên, ngồi ở trong xe thưởng thức cảnh đẹp ven đường.



Nguyệt Luân Phong của Lục Hòa tự, vốn là lâm viên của hoàng gia nước Ngô Việt, chiếm diện tích rộng lớn.



Cửa chùa được xây dựng dưới đỉnh của Nguyệt Luân Phong, một tòa Đại Hùng bảo điện khí thế rộng lớn, ẩn nấp ở giữa một nơi phong cảnh như thế này, lộ ra vẻ vô cùng thanh tĩnh.



Khi Ngọc Doãn đến Lục Hòa tự, bên ngoài cổng chùa vắng ngắt.



Thời điểm này chính là cửa ải cuối năm, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới... Đợi đến tháng giêng, sau khi chấm dứt việc đón giao thừa, hương hỏa của chùa sẽ trở nên vô cùng thịnh vượng. Ngọc Doãn xuống xe ngựa, có gia nhân cầm lấy túi theo sát ở phía sau hắn.



Dọc theo bậc cửa thật dài một đường đi đến bên ngoài cửa chùa, đã thấy cửa chùa đóng chặt.



Ngọc Doãn tiến lên gõ cửa, một lát sau đã nghe từ bên trong truyền đến tiếng bước chân...



Tiếp theo đó, một tiểu sa di nhô đầu ra, dùng một âm thanh cực kỳ non nớt, lại mang theo một giọng nói địa phương nhè nhẹ:



- Thí chủ, có việc gì không?



- A, tiểu trưởng lão, xin hỏi trưởng lão Trí Hiền có ở chùa không?




- Ngươi tìm chủ trì trưởng lão à... Trưởng lão ở bên trong đấy.



- Kính xin tiểu trưởng lão bẩm báo giùm, nói là có Ứng Phụng Cục Hàng Châu Đô Giám Ngọc Doãn, đặc biệt đến thăm viếng.



Tiểu sa di trả lời một tiếng, sau đó đóng lại cửa chùa.



Chỉ trong chốc lát, chợt nghe từ bên trong cửa vọng lại tiếng bước chân từng hồi. Cửa chùa mở ra, đi đầu là một lão tăng.



Xem tuổi, lão tăng này ước chừng sáu mươi, chòm râu xám trắng.



Tuy nhiên, khí sắc vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước, lộ ra một chút khí chất không giống bình thường.



- Vị nào là Ngọc Đô Giám?



- A, trưởng lão, tại hạ chính là Ngọc Doãn.



Lão tăng chào đón, chắp tay thi lễ với Ngọc Doãn, Ngọc Doãn cũng vội vàng trả lễ.



- Đã từng nghe tên của Ngọc Đô Giám, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường... Hôm qua bần tăng cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Ngọc Đô Giám lại tới nhanh như vậy, thật sự là có lỗi, có lỗi. Mời, mời theo lão nạp vào trong chùa, cố nhân của Đô Giám đã chờ lâu rồi.



Cố nhân?



Ngọc Doãn nghe thế, lập tức ngây ngẩn cả người!



Hắn ở trong thành Hàng Châu này, làm gì có cố nhân nào?



Trong lòng lập tức dâng lên sự hiếu kỳ mãnh liệt, Ngọc Doãn cất bước theo lão tăng kia đi vào chùa.



Tiểu sa di đang ở bên cạnh cửa chùa, cực kỳ tò mò quan sát Ngọc Doãn. Tuy nhiên lão tăng kia nhìn y một cái, tiểu sa di vội le lưỡi, liền ngừng lại bước chân.



Khi Ngọc Doãn đi qua bên cạnh y, thuận tay đút một khối bạc vụn ước chừng một lượng vào tay y.



Tiểu sa di ngẩn ra, chợt giật mình há miệng thật rộng. Lại thấy Ngọc Doãn cười hì hì đưa mắt liếc về phía y nháy mắt một cái, ra hiệu chớ có lên tiếng.



Tiểu sa di, cũng cười.



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++++



Xuyên qua Đại Hùng bảo điện, Ngọc Doãn theo lão tăng nhân, đi đến một tòa thiền trong nội viện.



Thiền viện này, nằm ở trong một mảnh rừng tùng, đặc biệt thanh tịnh và đẹp đẽ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rừng tùng, nhấp nháy qua kẽ lá, lốm đốm nhiều vệt sáng, làm thay đổi mạnh mẽ khí chất cửa thiền.



Lão tăng đi trước dẫn đường, dọc theo đường đi cũng không mở miệng.



Ngọc Doãn thì đi theo phía sau ông ta, lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không biết nên mở miệng như thế nào.



Đi được chừng ba bốn trăm thước, liền nhìn thấy một thiền viện.



Từ bên trong thiền viện, truyền đến tiếng mõ từng hồi, nhịp điệu này khi nghe vào hình như có chút quen thuộc.



Ngọc Doãn bỗng dưng dừng bước lại, sau khi nghiêng tai nghe ngóng một lúc lâu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động. Nhưng không đợi hắn mở miệng, đã nghe lão tăng kia lớn tiếng nói:



- Hoa hòa thượng, đừng có mãi giả vờ giả vịt nữa, ngươi xem lão nạp mang ai tới cho ngươi rồi đây? Còn không ra gặp khách.



Những lời này của lão tăng, hoàn toàn không có một chút khí chất của một cao tăng.



Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra, suýt nữa cười ra tiếng.



Hắn bước nhanh vài bước, lại nghe tiếng mõ bên trong thiền viện đột nhiên dừng lại. Theo cánh cửa sân được lão tăng đẩy ra, liền nhìn thấy bên trong thiền viện có một gian phật đường, trên bậc cửa của phật đường là một tăng nhân cao lớn đang đứng thẳng, hướng về phía Ngọc Doãn chắp tay niệm một câu Phật hiệu.



- A Di Đà Phật, Tiểu Ất, đã lâu không gặp!