Tống Thì Hành

Chương 280: Hai người nam nữ




- Cổ Lý Giáp Tranh, ngươi phải giúp ta!



Lý Quan Ngư thấy người tới, liền lập tức tiến ra đón.



Ngọc Doãn trốn ở sau cây cột to gần ba người ôm ở sườn điện nên nhìn thấy rõ ràng trong đại điện.



Người đi vào Đại Hùng bảo điện mặc dù Ngọc Doãn chưa quen thuộc nhưng cũng không xa lạ, đó đương nhiên là Hành Thủ đang nổi ở lầu Phong Nhạc, Phùng Tranh.



Ngọc Doãn vẫn còn nhớ Phùng Tranh này.



Mấy tháng trước Phùng Tranh đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió suýt nữa mang vô số phiền toái đến cho hắn.



Lúc ấy Phùng Tranh nói với người ta:



- Cầm sư giỏi nhất ở Phủ Khai Phong này không phải là Thái Nhạc công thự, không ở trong cung, mà là Ngọc Tiểu Ất phố Mã Hành.



Một câu nói kia đã khơi dậy sự căm hận của toàn bộ Thái Nhạc công thự đối với Ngọc Doãn.



May mắn lúc ấy Ngọc Doãn ngẫu nhiên tấu một khúc " Âu Lộ Vong Cơ " đã đuổi đám Thái nhạc công thự đang đến khiêu khích, mới xem như hóa giải phong ba kia. Thời gian nhoáng lên đã qua mấy tháng, Ngọc Doãn tuy chỉ gặp Phùng Tranh một lần nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc.



Sao cô ta lại ở đây?



Hơn nữa còn quen biết Lý Quan Ngư?



Nhưng nghĩ lại, cũng dễ lý giải: Lý Quan Ngư còn trẻ tiền nhiều, xuất thân Trường thái học; Phùng Tranh là đương gia hành thủ của lầu Phong Nhạc, hai người cùng xuất hiện với nhau dường như chẳng có gì lạ. Điều thật sự khiến Ngọc Doãn để ý chính là xưng hô của Lý Quan Ngư đối với Phùng Tranh.



Cổ Lý Giáp Tranh?



Trên Tuần san kỳ một, Ngọc Doãn vừa mới nhắc tới dòng họ người Nữ Trực trong “Ngọc Đông giảng sử”.



Dòng họ người Nữ Trực cũng có phân chia quý tiện, mà họ Cổ Lý Giáp chính là một dòng họ quý tộc của người Nữ Trực, chẳng lẽ Phùng Tranh là người Nữ Trực?



Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Ngọc Doãn khiến hắn giật mình lạnh toát.



Nếu Phùng Tranh là người Nữ Trực, tại sao lại tới Khai Phong này làm Hành thủ Lầu Phong Nhạc? Chẳng lẽ cô ta là gian tế người Nữ Trực sao?



Nếu Phùng Tranh là gian tế, vậy Lý Quan Ngư...



Ngọc Doãn như hít phải luồng khí lạnh, nín thở, cẩn thận ẩn núp.



- Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nơi này là Khai Phong, tên ta là Phùng Tranh, đừng có gọi ta là Cổ Lí Giáp.



- Phùng Tranh, là ta nói lỡ, xin hãy tha lỗi.



Lý Quan Ngư liền vội vàng khom người, xin lỗi không ngừng với Phùng Tranh.



Nhìn bộ dạng y lúc này không còn là người kiêu căng ở ngõ Tú Tài nữa.



- Vào lúc này sao lại tìm ta?



- Cổ...Phùng Tranh, cô phải giúp ta.



Lần trước số châu báu kia bị người ta cướp đi đến nay vẫn không có tin tức. Mà nay Tiêu tiên sinh cũng tới rồi, tất nhiên sẽ hỏi đến chuyện này, ta nên trả lời như thế nào đây?



Phùng Tranh kinh ngạc nói:



- Lý Tú Tài, ngươi đừng nói là đến hiện tại ngươi không trình báo việc này nhé.



- Ta, ta sao dám trình báo!



Lý Quan Ngư cười khổ nói:



- Đây không phải là một vạn quan, hai vạn quan... mà đây là gần 130 vạn quan, là số tiền mà Tiêu tiên sinh vất vả lắm mới gom góp được.



Còn có ba con ngựa kia nữa, cũng là hao hết tâm tư mới có, vốn định lấy ra hối lộ đám người Thái Du, nào ngờ...Việc này nếu báo lên, chỉ sợ chưa tìm được kẻ tặc thì ta đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.



Phùng Tranh trầm mặc!



Mà Ngọc Doãn trốn sau cây cột hành lang cũng chấn động.



Lý Quan Ngư nhắc đến 130 vạn quan, còn ba con ngựa kia chính là tài vật mà Điền Hành Kiến cướp ở trên sông lớn sao?



Từ đã từ đã, vậy chẳng phải gã này cũng là gián điệp đó sao?



Ngẫm nghĩ lại, từ khi Sinh thần cương bị cướp đi, dường như Lý Quan Ngư không ở Đông Kinh.



Lúc ấy...lúc ấy y đi đâu?



Đúng rồi! Ngày đó lúc Ngọc Doãn hắn bị Dương Kim Liên giội nước lên người, cô ấy từng ngẫu nhiên lộ ra hình như Lý Quan Ngư đi Trịnh Châu.




Trịnh Châu cách Biện Khẩu thậm chí không đến một ngày đường.



Nói cách khác, Lý Quan Ngư lúc ấy đi Trịnh Châu là để nhận số hàng hóa này?



Có khả năng, thật sự có khả năng!



Chẳng trách gã này luôn nhiều tiền bạc, hóa ra là có người Nữ Trực làm chỗ dựa sau lưng.



Vừa rồi, Lý Quan Ngư nhắc tới Thái Du, như vậy mục đích lần này người Nữ Trực đến rõ ràng là hối lộ, mua chuộc Thái Du. Vậy Bạch Thì Trung nhảy ra lôi kéo thêm việc này chẳng lẽ cũng bị Lý Quan Ngư mua chuộc rồi?



Ngọc Doãn càng nghĩ lại càng cảm thấy hết hồn, không khỏi toát mồ hôi lạnh ướt quần áo.



Ai có thể nghĩ sau lưng Lý Quan Ngư lại ẩn chứa những điều như vậy. Đúng rồi, hắn ta là cháu họ Lý Bảo, hay là...



Lòng Ngọc Doãn lập tức trầm xuống.



- Lý Tú Tài, ngươi sao hồ đồ vậy?



Số hàng kia chưa giao vào tay ngươi, dù là đánh mất cũng không liên quan đến ngươi.



Nhưng ngươi giấu diếm Tiêu tiên sinh, nếu bị hắn biết, sao có thể bỏ qua cho ngươi? Việc lớn như thế mà ngươi cũng dám giấu diếm...Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi cũng thật là có gan nhỉ.



- Kính xin tỷ tỷ cứu ta.



Giọng của Lý Quan Ngư cực run, hiển nhiên là vô cùng lo sợ.



Phùng Tranh trầm mặc hồi lâu, hạ giọng nói:



- Ta thật không giúp được ngươi.



Tuy nhiên, ta lại có một cách, không ngại ngươi thử xem sao.



- Xin tỷ tỷ chỉ điểm bến mê.



- Lần này Tứ...Oát Xuyết điện hạ cũng tới, nghe nói Tiêu tiên sinh có chút coi trọng Oát Xuyết điện hạ. Nếu ngươi có thể mời được Oát Xuyết điện hạ cầu tình cho ngươi, không chừng có thể được Tiêu tiên sinh tha thứ. Tuy nhiên, dù sao số tài vật này cũng là 130 vạn quan, dù Tiêu tiên sinh tha tính mạng của ngươi, nhưng cũng phải trách phạt ngươi...Đúng rồi, ta còn nghe nói, Oát Xuyết điện hạ háo sắc, chẳng phải trong nhà ngươi có tiểu kiều nương xinh đẹp đó sao, nếu có thể hầu hạ y, thì có thể bình yên thoát tội.



Lý Quan Ngư trầm mặc.



Ngọc Doãn ló đầu ra, xem xét tình hình trong đại điện.




Lập tức nhìn thấy vẻ mặt Lý Quan Ngư phức tạp, dường như có chút do dự...



- Tỷ tỷ, không còn cách khác sao?



- Ngươi muốn ta lập tức nghĩ ra biện pháp, thật là hơi khó.



Ta chỉ có thể nghĩ được thế thôi. Nếu ngươi thật sự luyến tiếc Tiểu Kiều nương, ta chỉ sợ không bảo vệ được tính mạng của ngươi nữa. Tóm lại, ta sẽ nghĩ cách, nhưng lựa chọn như thế nào, ta cũng không biết nói gì, đều tự ngươi quyết định.



Sắc mặt Lý Quan Ngư tối tăm, không nói được một lời.



- Đúng rồi, còn có một việc, ngươi tìm Đường Cát làm chi?



- À?



- Ngươi đừng giấu diếm ta, tối hôm qua Đường Cát trở về Đông Kinh, ngươi liền lập tức đi đến quý phủ hắn thăm hỏi.



Mà nay Tiêu tiên sinh dẫn sứ đoàn tiến đến, có quá nhiều sự việc cần giải quyết, ngươi không cần thiết phải làm mọi việc phức tạp lên, để tránh làm hỏng đại cục.



- Ta..



Lý Quan Ngư do dự một chút, hạ giọng nói:



- Không dối gạt tỷ tỷ, chuyện này không phải ta tự ý làm, mà là thúc phụ gia nhờ vả thôi.



- Tiểu Quan Tác sao?



- Đúng vậy!



Ở trước mặt Phùng Tranh, biểu hiện duy nhất của Lý Quan Ngư là dạ vâng, hoảng loạn.



Y hạ giọng nói:



- Thúc phụ gia và Ngọc Tiểu Ất có ân oán cực sâu, có điều Ngọc đồ tể nay tiếng lành đồn xa, đã không thể so với lúc trước. Cộng thêm sau lưng hắn có Trần Hi Chân làm chỗ dựa, khiến thúc phụ gia ở trong Ngự quyền quán không còn thể diện.



Ôi, thúc phụ gia hiện giờ bởi vì việc của Ngọc đồ tể mà thật sự danh vọng đã không bằng trước đây nữa.



Cho nên ông mới bảo ta liên lạc với Đường Cát, nghĩ cách giải quyết Ngọc đồ tể kia. Đường Cát dường như cũng đồng ý.




Tim Ngọc Doãn đập lộp bộp.



Đường Cát đã trở về rồi sao?



Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên biết được, chỉ sợ cũng không nghĩ Đường Cát tối hôm qua đã đến Khai Phong rồi.



Tin tức vẫn là bị bế tắc rồi!



Dù là có Thạch Tam là người trong công môn trợ giúp, nhưng hình như có vẻ không đủ. Lý Bảo... đúng rồi, mười tám đệ tử thân truyền dưới tay ông ta bất luận là Cát Phổ hay là Lã Chi Sĩ hình như cũng nuôi một đám lưu manh. Lý Quan Ngư cũng tốt, Lý Bảo cũng thế, có thể có tin tức linh thông như thế chắc hẳn cũng là từ đám lưu manh kia. Lý Bảo có thể làm như thế, vì sao ta không thể? Thật ra thu dưỡng một số lưu manh cũng không gì không được, chỉ là tốn chút tiền là tin tức có thể nắm được thông suốt.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã có quyết định.



- Muốn đối phó Nọc đồ tể sao?



Phùng Tranh hiển nhiên ngẩn ra, trong giọng nói có chút do dự.



- Tiểu nhân cũng biết tỷ tỷ có lòng muốn lôi kéo Ngọc đồ tể.



Nhưng tiểu nhân nghĩ chỉ sợ chuyện này rất khó. Tỷ tỷ hẳn đã nghe phong thanh Tuần san thời đại Đại Tống chính là một tay Ngọc đồ tể thiết lập nên. Đến nay Tuần san này đã phát hành bảy kỳ, mà kỳ nào cũng ám chỉ Đại Kim Quốc ta. Dường như Ngọc đồ tể có địch ý với Đại Kim quốc ta, muốn lôi kéo hắn chỉ sợ không được.



Ta bị người Nữ Trưc để ý rồi sao?



Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra, chăm chú nghe tiếp.



Hồi lâu, Phùng Tranh thở dài, khẽ nói:



- Chuyện này, sao ta lại không biết?



Chỉ có điều Ngọc đồ tể kia thật sự có chút tài học, khoan không nói đến nội dung tuần san kia, chỉ riêng nói đến ý tưởng thôi cũng đủ khiến người ta tán thưởng. Tiêu tiên sinh còn cố ý muốn ta sưu tập mỗi một kỳ tuần san cho ông ta. Có thể nhận ra Tiêu tiên sinh cũng có chút tán thưởng đối với Ngọc đồ tể. Ngươi nói xem lúc trước sao ta phải nói câu nói kia để gây chuyện với Ngọc đồ tể chứ?



Thật ra cũng là muốn Ngọc đồ tể kia cùng đường, ta sẽ giúp ông ta để mời chào hắn.



Người này văn võ toàn tài, thật sự là một nhân tài!



Chỉ có điều không nghĩ đám rác rưởi Thái nhạc công thự lại chẳng có bản lĩnh gì. Ngọc đồ tể chỉ đàn một khúc “Âu Lộ Vong Cơ " đã làm cho một đám lui về, không dám tìm Ngọc đồ tể gây phiền toái nữa, làm phí cả tâm tư của ta...



Ngọc Doãn phát run, trán đẫm mồ hôi lạnh.



Vốn tưởng rằng một câu nói kia của Phùng Tranh chỉ là vô tâm, nào ngờ...



Hắn ngầm thở hắt ra, lại hiểu thêm một chút về Phùng Tranh.



- Vậy làm sao bây giờ?



Lý Quan Ngư không kìm nổi hỏi.



- Chuyện này cứ đợi tìm Tiêu tiên sinh hỏi đã rồi an bài tiếp.



Nhưng trước đó, ngươi không thể tổn thương hắn, nếu không, Tiêu tiên sinh trách tội xuống dù là có mười ngươi, cũng không gánh nổi lửa giận đâu.



Về phần thúc phụ gia ngươi, ngươi cứ trả lời ông ta là không cần phải lo lắng.



Trần Hi Chân chống đỡ không được lâu nữa đâu, lần này quốc sư tiến đến là muốn tìm thách đấu Trần Hi Chân.



Đợi sau khi Tiêu tiên sinh có chủ ý thì sẽ tiếp tục nghĩ cách giải quyết Ngọc đồ tể. Chỉ mong hắn có thể thông minh một chút, bằng không mà nói...



Trong ánh sáng mờ mờ ở đại điện, đứng ở góc độ Ngọc Doãn chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của Phùng Tranh.



Quốc sư?



Chẳng lẽ là người lúc trước gặp ở Thái Nguyên!



Lão ta tìm Trần Hi Chân thách đấu? Ngọc Doãn tức thì run lên.



Đúng lúc này, bên ngoài đại điện có tiếng người.



Lý Quan Ngư và Phùng Tranh nhìn nhau rồi giống như người xa lạ đi qua nhau.



Phùng Tranh thắp hướng trước phật, mà Lý Quan Ngư đi ra ngoài Đại Hùng bảo điện. Tiếng người càng ngày càng gần, còn nghe được tiếng cười vui loáng thoáng. Ngọc Doãn nhận ra là tiếng của ba người Yến Nô, trong lòng lập tức căng thẳng. Tuy nhiên lúc này, Phùng Tranh đã thăm viếng xong, đứng dậy đi ra ngoài Đại Hùng bảo điện. Ngay lúc cô ta đi ra ngoài thì đồng thời Yến Nô dắt theo Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô lại từ cửa ngách đi tới. Song phương gần như chân trước chân sau, không hề chạm mặt.



Phùng Tranh đi rồi, Ngọc Doãn mới từ sau cây cột đi ra.



- Tiểu Ất ca...



Yến Nô mặt đỏ bừng, đang định nói chuyện thì lại nghe Ngọc Doãn nói:



- Cửu Nhi tỷ, chúng ta lập tức đến nhà Trần sư thúc một chuyến.