Tống Thì Hành

Chương 277: Tuyên giáo lang (1)




- Lỗ tặc kia tới rồi, cần gì phải kích động như thế?



Dương Tái Hưng đảo con ngươi, đầy vẻ khinh thường.



Đừng nhìn gã mới tới Khai Phong mấy tháng, nhưng quan hệ tam giáo cửu lưu cũng không kém, cùng Thạch Tam thường xuyên tụ tập uống rượu đánh bạc, rất thoải mái. Cho nên gã và Thạch Tam nói chuyện cũng không có gì kiêng dè cả.



Thạch Tam lập tức nổi giận:



- Lỗ tặc kia có gì mà sợ?



Mà là ta muốn thông báo cho Tiểu Ất biết, Đường Cát đã trở lại. Lúc trước Tiểu Ất nói với ta, nếu Đường Cát trở về, nhất định phải báo cho hắn biết. Ta vừa nhận được tin tức liền lập tức đến thông báo cho Tiểu Ất. Còn Lỗ tặc kia, ta khinh.



Đường Cát đã trở lại?



Ngọc Doãn chấn động, ánh mắt nheo lại.



Dương Tái Hưng cũng nhăn mày, hạ giọng nói:



- Đường Cát sao lại đi cùng Lỗ tặc?



- Chẳng là cùng đi với Ảo Tướng.



Ảo Tướng là Đồng Quán.



Từ lúc Trương Giác quy hàng, sau đó người Nữ Trực dụng binh với Đại Tống, Hoàng đế Huy Tông liền mệnh Đồng Quán làm Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, Đốc Soái binh mã Hà Bắc Hà Đông.



Ngọc Doãn nghe được ngẩn ra, sao lại liên quan đến Đồng Quán?



Thạch Tam nói:



- Bên ta mới nghe người ta nói, từ lúc Hoàng đế nước Liêu bi bắt, Ảo Tướng vẫn phụ trách việc câu kết với người Nữ Trực. Đường Cát, nghe nói là chịu sự sai khiến của Ảo tướng, theo sứ giả đến nước Kim thảo luận sự việc. Lúc này sứ giả Lỗ tặc đến, Đường Cát kia liền theo sứ đoàn trở về. Phỏng chừng ngày mai sẽ trở lại Đông Kinh, ta đặc biệt đến báo Tiểu Ất biết.



Ngọc Doãn vội hỏi:



- Vậy thì đa tạ Tam ca.



Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hạ giọng nói:



- Đúng rồi, Tam ca cũng biết, lúc trước việc Sinh thần cương bị cướp trên sông rốt cuộc là có tin tức ra sao rồi? Ta nghe người ta nói bên Tây Vực dường như là có phần cơ hội, muốn phái người đến Tây Vực một lần để kinh doanh. Nhưng nếu Hà Nam phủ không giải trừ phong tỏa, chỉ sợ là khó đi tới Tây Vực.



Bởi vì Bạch Thì Trung bị cướp sinh thần cương, cho nên xung quanh phủ Khai Phong đều giới nghiêm.



Ngọc Doãn có lòng hỏi thăm, lại sợ người khác tìm ra sơ hở, nên phải tìm lý do này.



Thạch Tam là ban trưởng phủ Khai Phong, coi như cũng là một người có thực quyền. Tin tức của y linh thông hơn Ngọc Doãn một chút, dù sao hàng ngày tuần tra trên đường phố, đều phải nhận được tin tức trực tiếp. Nghe nói Ngọc Doãn muốn đi Tây Vực kinh doanh, Thạch Tam cũng không nghĩ nhiều, ngược lại, y tỏ vẻ ngưỡng mộ, kính nể, liên tục khen ngợi.



- Tiểu Ất ca rất biết làm việc lớn, còn muốn đi Tây Vực buôn bán.



Ta nghe người ta nói, bên Tây Vực hoạt động rất tốt, chỉ tiếc ta không có nhiều tiền vốn, nếu không cũng muốn làm.



Tuy nhiên sinh thần cương kia thì thật sự không nghe tin tức gì.





Đã lâu như vậy, chỉ sợ Sinh thần cương đã sớm bị bán ra rồi, khó mà tìm kiếm được ở nơi này? Tuy nhiên bên phủ Hà Nam khả năng còn rất chú trọng, dù sao đó cũng là việc của Bạch Tướng công, phủ Hà Nam kia dù không muốn thì cũng phải tỏ vẻ để tâm.



Ừm, xem chừng năm trước sẽ không bỏ lệnh cấm, dù là bỏ lệnh cấm rồi thì cũng sẽ kiểm tra nghiêm mật.



Nếu Ất ca thật sự muốn đi Tây Vực, không ngại đến năm sau hãy làm, hiện tại, thật sự không phải là cơ hội tốt. Còn có một việc, Tiểu Ất ca ngàn vạn lần không nên hỏi người khác về chuyện này, nghe nói là quan trên đã chỉ thị, hễ là ai hỏi đến Sinh thần cương thì sẽ bị bắt vào phủ Khai Phong để tra hỏi. Đây là ta nói nên không có nhiều kiêng kỵ, nhưng người khác mà nghe được thì sẽ khó tránh được phiền toái. Tóm lại, một khi có tin tức, ta sẽ báo ngay cho Tiểu Ất ca biết.



Ngọc Doãn nghe vậy liên tục nói lời cảm tạ.



Hắn lén đưa cho Thạch Tam một thỏi bạc, nói là tiền mua giày.



Thạch Tam cũng không khách khí, nhận lấy cất vào áo, cáo từ với Ngọc Doãn.



Có một tai mắt như vậy, Ngọc Doãn không có gì lo lắng, nhưng tin tức Đường Cát trở về lại làm cho hắn có chút khẩn trương.



- Sao Tiểu Ất lại muốn đi làm ăn ở Tây Vực?




Dương Tái Hưng kinh ngạc hỏi.



Ngọc Doãn hung dữ trừng mắt với gã:



- Ngươi đừng có hỏi việc này, chỉ để ý học hành, tránh buổi tối bị thúc tổ trách phạt.



Dương Tái Hưng nghe thế lập tức lộ vẻ khổ sở.



***



Đường Cát đã trở lại!



Hơn nữa, còn đồng thời trở về cùng người Nữ Trực.



Nhìn tin tức này có vẻ rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô số tin tức.



Triều đình muốn nghị hòa với người Nữ Trực, hơn nữa còn là chủ động nghị hòa, chỉ sợ kế tiếp khó tránh khỏi có những khúc mắc.



Như vậy đây có thể là chủ đề của tuần san tiếp theo.



Chỉ có điều Đường Cát trở về làm cho người ta không yên tâm.



Ngọc Doãn tâm sự nặng nề, không lòng dạ nào tiếp tục làm việc ở lò mổ nữa, sau khi nói một tiếng với Dương Tái Hưng thì quay lại gia trang.



Có thể đoán trước tiên Đường Cát sẽ đến nhà.



Hơn nữa lúc này đây ông ta đến nhà sẽ không khách khí như trước đây nữa mà sẽ trực tiếp đòi lấy Bát Thiểm Thập Nhị Phiên.



Ngọc Doãn từng hỏi thăm Trần Hi Chân về tình hình Đường Cát, nghe nói ông ta từ sau khi vào Ngũ Long Tự thì vẫn không có tiến cảnh. Muốn nói cố gắng, Đường Cát cũng rất cố gắng, nhưng bất hạnh không có chân pháp, thế cho nên hơn mười năm vẫn không thể nào thăng cấp tông sư.



Cũng chính nguyên nhân này mới khiến cho Đường Cát sốt ruột đi tìm kiếm chân pháp, cầu mong đột phá bình cảnh hiện nay.



Chỉ có điều, chân pháp khó cầu.




Trên đời nhân vật cấp tông sư mặc dù không thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng là ít ỏi.



Những nhân vật bậc này, Đường Cát đắc tội không nổi; mà những môn phái kia càng không khả năng đem chân pháp truyền cho Đường Cát, Đường Cát cũng không thể cưỡng ép các môn phái kia. Nói cho cùng, ông ta chỉ là Nội Đẳng Tử Ngũ Long tự mà thôi, cũng không có thực quyền gì.



Bằng không mà nói, ông ta đại khái có thể yêu cầu với các danh môn đại phái này.



Phải biết rằng, cách Khai Phong không xa là Tung Sơn.



Thiếu Lâm Tự ở Tung sơn đã có nhiều năm lịch sử, mười ba côn tăng sau khi cứu Tần vương liền trở thành danh môn đại phái có địa vị giang hồ. Nếu Đường Cát thật sự có thực lực thì tự có thể tìm Thiếu Lâm Tự, nhưng ông ta không dám, cũng chứng minh thực lực của ông ta không mạnh. Không thể tìm những người như Trần Hi Chân gây phiền toái, lại không thể đi Thiếu Lâm Tự tìm kiếm chân pháp, Đường Cát liền đem chủ ý này gõ lên đầu Ngọc Doãn. Dù sao, Ngọc Doãn chỉ là tiểu dân thị tỉnh.



Dù cho Ngọc Phi từng ra sức vì nước thì sao?



Ngọc Phi đã chết, người chết như đèn đã tắt, ai sẽ để ý chứ?



Về đến nhà, Ngọc Doãn đi thẳng lên lầu.



Sau khi vào thư phòng ngồi xuống, hắn từ cửa sổ nhìn Quan Âm viện sau tường.



Trong vườn rau xanh kia trống không.



Cửa thiền phòng Lỗ Trí Thâm mở rộng, nhưng lại không một bóng người. Đại trượng phu thà rằng thẳng trung lấy chứ chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo. Đường Cát nếu không đến thì thôi, nhưng nếu thật sự tìm mình gây phiền toái Ngọc Doãn cũng quả quyết sẽ không cúi đầu trước ông ta



Cùng lắm thì chúng ta liều chết!



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nhếch miệng, trong mắt toát lên tia sắc lạnh.



Ầm!



Một tiếng vang thật lớn làm Ngọc Doãn từ trong trầm tư bừng tỉnh.



Hắn giật mình kinh hãi, vội đứng dậy, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài.




Chỉ thấy cửa phòng đan dược ở góc sân đột nhiên mở tung, một luồng khói đen từ trong phòng bốc ra, ngay sau đó thấy An Đạo Toàn nhếch nhác từ trong chạy ra, trên mặt còn có dấu vết tro muội, quần áo thủng lỗ chỗ. Có điều lão lại như bị điên đứng ở giữa đình viện la to:



- Ta thành công!



- An thúc tổ, ông sao vậy?



Tiếng nổ lớn kia làm kinh động Cao nương tử và Nhuế Hồng Nô đang làm việc trong bếp.



Hai người vội chạy đến, nhìn thấy bộ dạng của An Đạo Toàn, Nhuế Hồng Nô trốn sau lưng Cao nương tử, sợ hãi thò đầu ra, khẽ hỏi.



Ngọc Doãn cũng vội từ trên lầu chạy xuống, nhìn An Đạo Toàn nói:



-Thúc phụ, lão sao vậy?



- Ha hả, thành công rồi, thành công rồi!



An Đạo Toàn nói xong vươn tay ra.




Chỉ thấy ở trong tay ông có hai viên đan dược sáng vàng, còn tỏa ra mùi thơm.



- Đây là...



- Nội Tráng Đan!



An Đạo Toàn cười ha hả nói:



- Mất đi hai ngàn quan, cuối cùng lại chế thành Nội Tráng Đan, chắc chắn Cửu nhi tỷ sẽ không nói ta.



- Đây chính là nội Tráng Đan?



- Đúng vậy a.



- Hai ngàn quan, chỉ có hai viên?



Ngọc Doãn nhìn hai viên thuốc nhỏ như trứng chim bồ câu trong tay An Đạo Toàn, nghi hoặc hỏi.



Không nói đến viên thuốc này hữu dụng hay không, chỉ riêng giá trị chế tạo cũng đã quá cao rồi.



Gần như một ngàn quan một viên...



An Đạo Toàn đảo mắt, hừ nói:



- Đúng là tiểu tử không hiểu gì, Kim đan này sao có thể dùng tiền để so sánh?



Mà nay ngươi đã luyện đến công phu tầng thứ ba, cần có Kim Đan này trợ lực.



Về sau, mỗi tháng dùng một viên Kim Đan, kiên trì một năm, thì có hiệu quả gấp bội.



Mà nay giá trị chế tạo mặc dù cao, nhưng ta đã nắm được bí quyết trong đó. Từ bây giờ trở đi một tháng được năm viên không thành vấn đề.



- Năm viên?



- Phí lời, vợ của ngươi không cần sao? Đại Lang không cần sao? Thập Tam Lang không cần sao?



- Cái này...



Ngọc Doãn cứng họng, cầm lên một viên thuốc, rất lâu mới cười khổ nói:



- Thúc phụ, ông nói đi, mỗi tháng cần bao nhiêu tiền bạc?



- Ba nghìn quan!



Thật sự thà đi làm cướp cho rồi, ba nghìn quan!



Ngọc Doãn vốn cảm thấy mình có không ít tiền, nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói xong thì chợt cảm thấy mình thật sự là người cùng khổ.