Tống Thì Hành

Chương 25: Yến tử phi, uyên ương cước (thượng)




Khiêu chiến?



Bị một thiếu nữ tuổi thanh xuân khiêu chiến như vậy, cho dù là vợ của mình, là đàn ông cũng không thể nhịn được.



Ngọc Doãn đã hoàn toàn hòa hợp với cơ thể này, đại khái biết gia đình Chu Yến Nô có tiếng học thức uyên bác, là một cao thủ. Về phần cái gì mà ngâm hay không ngâm trong thùng nước thuốc? Ngươi xem ngươi là quả lười ươi hay sao?



Ngọc Doãn biết Chu Đồng vẫn hi vọng có một đứa con trai, đáng tiếc tới già mới được một đứa con gái. Cho nên tâm huyết cả đời lão võ sư này đều đặt lên người Yến Nô, bởi vậy thân thủ giỏi cũng không phải là khoác lác.



Nhưng muốn nội trong mười chiêu thì có thể thắng được mình, Ngọc Doãn tuyệt đối không tin.



Nhìn vẻ mặt Yến Nô đắc chí, Ngọc Doãn vẫn nhẫn nại:



- Được rồi, Cửu Nhi tỷ, đừng nói đùa nữa.



- Nói đùa?



Lông mày lá liễu xinh đẹp của Yến Nô nhướn lên:



- Nếu Nô thua rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà mặc cho Tiểu Ất Ca chỉ bảo. Nhưng nếu là Tiểu Ất Ca huynh thua, thì phải hứa với Nô một chuyện, thế nào?



Ngọc Doãn nhìn Yến Nô, một hồi sau nói:



- Hứa cái gì?



- Đánh xong rồi nói.



Yến Nô người gây sự, Ngọc Doãn lại muốn lùi bước, nhưng không có cớ.



Vì thế, đứng dậy, kéo giãn cả người một chút, Ngọc Doãn ít sâu một hơi:



- Được rồi, vậy chúng ta tỷ thí một chút thôi.



- Được, tỷ thí một chút thôi.



Yến Nô cười tươi như hoa, lại đột nhiên bước đi trượt đi.



Ngọc Doãn còn chưa kịp chuẩn bị sẳn sàng, lại nhìn thấy mép váy phất phơ trước mặt. Trong mép váy tung bay, mũi chân Yến Nô như tia chớp ập tới. Ngọc Doãn hoảng sợ, vội hai tay đan vào nhau, làm thành chữ thập trước ngực, cũng gọi là cửa sắt then cài. Bồng bồng bồng, trong nháy mắt, Yến Nô đá ra hơn mười cái. Tuy Ngọc Doãn phong chặn công kích của Yến Nô, nhưng cái chân ngọc nhỏ dài đó lại ẩn chứa kình lực vô cùng. Cho dù Ngọc Doãn cả người quái lực, cũng ngăn cản không nổi, bước chân không ngừng lui lại, liều mạng mới ngăn nổi công kích của Yến Nô.



- Cửu Nhi Tỷ, muội gạt người ta!



Lúc Ngọc Doãn chăn chặn cước cuối cùng của Yến Nô, Yến Nô lại mượn sức bay lên trời. Giống như con chim yến tinh ranh, nhanh nhẹn bay lượn trên bầu trời. Giây khắc hai chân rơi xuống đất, thân hình như tia chớp bắn ra, hai chân thon dài mềm mại, lại hóa thành hình móng vuốt sắc bén, mang kình lực hung mãnh, lại đánh về phía Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn vừa mới đứng vững chân, đợt công kích thứ hai của Yến Nô lại tới.



Lần này, hắn không dám xem thường nữa, hai tay nắm chặt, hét lớn một tiếng đánh ra một quyền.





Đang lúc đọ sức, tên là “Đương đầu pháo”, lấy được là một nguồn khí thế, uy lực cực kỳ kinh người.



Quyền móng vuốt va vào nhau. Yên Nô hóa móng vuốt thành quyền, đấm lên nắm tay Ngọc Doãn, đè xuống dưới.



Chính là thoáng chốc này, bước chân của Ngọc Doãn nhất thời loạn nhịp, cơ thế giống như bị một nguồn sức mạnh kỳ quái dẫn dụ, chao ngã lảo đảo liền té xuống. Yến Nô lại thuận thế nghiêng người, giơ chân ra nhẹ nhành móc lên chân Ngọc Doãn.



Phù phù, Ngọc Doãn nặng nề ngã xuống đất.



Công kích liên tiếp này của Yến Nô nhanh như chớp giật.



Làm người ta kinh sợ nhất là lúc cô xuất thủ, khí mạch đặc biệt kéo dài, động tác không có chút dừng.



Ngọc Doãn xoay người ngồi lên đất, nhìn Yến Nô kinh ngạc.



- Đây là công phu gì?



- Yến Tử Phi...



Yến Nô khẽ cười nói:



- Một bộ quyền pháp lúc cha còn sống đặc biệt sáng chế ra. Là chim yến xuyên qua mây khéo léo biến hóa mà ra, có thể nội ngoại kiêm tu .. Tiểu Ất Ca, huynh cảm thấy thế nào?



Cả đời này chưa từng chịu uất tủi nhục thế này!



Bị một cô gái nhỏ đánh thành thế này, làm Ngọc Doãn trong lòng rất khó chịu.



- Chẳng qua thủ đoạn tinh khéo, lúc nãy ta khinh địch mới bị thua muội... lần sau sẽ không!



Trên mặt Yến Nô không chút giận dỗi, mà tỏ ra đầy thách thức.



- Nếu Tiểu Ất Ca không phục, vậy làm lại đi!



Ngọc Doãn nện một cái lên đất, hô đứng dậy.



- Cửu Nhi tỷ, ta động thủ thật đấy.



- Tiểu Ất ca cứ động thủ.



Ngọc Doãn thừa dịp lúc Yến Nô nói hét lớn một tiếng, thân hình thoát ra, hai tay hoá quyền đẩy núi, mang theo tiếng gió rít bổ về hướng Yến Nô. Ngọc Doãn trời sinh quái lực, trong một quyền này ẩn chứa không dưới mấy trăm cân sức mạnh. Nhưng Yến Nô lại không chút sợ hãi, thấy quyền đẩy núi của Ngọc Doãn bổ đến, lùi lại một bước, đưa tay “chát” một tiếng giòn vang lên đã đánh lên cánh tay của Ngọc Doãn. Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến mức thậm chí Ngọc Doãn không nhìn thấy rõ. Một chưởng này của Yến Nô làm thế nào đánh ra, trên nắm tay ngọc đó tựa hồ có dị lực tác quái làm cánh tay Ngọc Doãn tê dại, nhất thời sức lực hoàn toàn biến mất...



- Đây là công phu gì?



- Hì hì, Toái Ngọc Thủ, Tiểu Ất Ca cẩn thận, Nô phải xuất thủ rồi!




Giữa lúc nói Yến Nô bay người lên, tay chân cùng sử dụng.



Chỉ thấy mép váy bay lên, nhiễu tầm mắt Ngọc Doãn thấy mơ hồ. Trong mép váy đó, từng cú đá hung mãnh ập đến làm Ngọc Doãn liên tiếp lùi lại. Có lẽ những cú đá liên tục, có lẽ là Toái Ngọc Thủ, tay chân đều dùng làm Ngọc Doãn hoàn toàn không biết làm thế nào. Bị Yến Nô ép, hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ, Ngọc Doãn đành liên tục tránh né.



Sau khi tiếp Yến Nô ba chiêu, Ngọc Doãn bỗng nhiên bùng lên, hai tay dang ra, liền lao qua Yến Nô.



Yến Nô lại cười duyên một tiếng, tay ngọc thon dài vỗ vỗ phát ra âm thanh giò vang. Tựa hồ là trong cùng một thời gian đánh lên cánh tay của Ngọc Doãn, tựa như có điểm khác với Toái Ngọc Thủ lúc trước. Hai quyền này của Yến Nô đánh tới làm nửaa người Ngọc Doãn giống như mất đi cảm giác.



- Không ổn!



Ngọc Doãn trong lòng chợt cảm thấy không ổn, sải bước muốn tránh.



Lại nghe thấy Yến Nô cười duyên dáng nói:



- Tiểu Ất Ca, trong lá ẩn hoa uyên ương cước!



“Chát chát chát” liên tiếp giòn vang, quanh quẩn trong cái sân nhỏ.



Chân ngọc thon dài đó giống như mưa rơi dừng lên người Ngọc Doãn, đá hắn liên tiếp lùi lại sau, cuối cùng phù phù té lên đất.



- Hoa ẩn trong lá, uyên ương cước?



Ngọc Doãn kinh hoảng hô:



- Đây không phải chiêu của cha ta, sao biến thành hình dạng thế này?



Yến Nô, nhẹ nhàng đáp xuống đất.



Mặt không đỏ, thở không gấp, nhìn tựa hồ bình tĩnh dị thường.




- Tiểu Ất Ca, quyển bí sách hai ngày trước Nô cho huynh, huynh không luyện à.



- Không!



- Cũng không xem qua?



- À... có xem qua vài trang.



Chu Yến Nô thở dài, hạ thấp giọng nói:



- Nô biết.... nếu huynh luyện qua, nhất định sẽ không thất bại thảm hại như hôm nay.



- Tiểu Ất Ca, Bát Thiểm Thập Nhị Phiên là công phu quyền cước được cha kết hợp với pháp kỹ tướng pháp của a cữu (cậu) chế tạo ra, trong đó còn có phương pháp luyện khí bên trong, bí quyết của dùng lực. Tiểu Ất Ca trời sinh quái lực, người thường không thể sánh được. Nhưng nếu không hiểu được pháp môn luyện khí này, cho dù là kỹ xảo tốt hơn, vẫn chỉ được coi là cậy lực.




Ví dụ như Tiểu Quan Tác kia uy mãnh hơn Tiểu Ất Ca nhưng khí lực lại không thể bằng Tiểu Ất Ca.



Nhưng y lại có thể thắng được Tiểu Ất Ca, cũng chính là vì môn pháp luyện khí đó! Mấy ngày qua, Tiểu Ất Ca mỗi ngày làm lụng vất vả, trong lòng Nô rất vui nhưng chưa từng thấy Tiểu Ất Ca luyện công, không biết là nguyên nhân gì?



Ngọc Doãn ngẩn ra, tựa như thoáng cái hiểu nguyên nhân tại sao Yến Nô đột nhiên giao thủ với hắn.



Nhưng, vấn đề này trả lời thế nào đây?



- Ta hoàn toàn không thích thứ này, chẳng lẽ còn phải luyện tập sao?



Cái này cần hứng thú mới được. Ngọc Doãn nhớ kiếp trước mình chỉ yêu thích âm nhạc, mà không phải công phu. Đương nhiên rồi, mỗi một người Trung Quốc đều có khao khát trở thành một hiệp khách, Ngọc Doãn cũng không ngoại lệ... Lúc nhỏ hắn cũng từng luyện Thái Cực Quyền với cha, nhưng nói tới, đó cũng chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.



Thời mạt võ, người luyện võ chân chính lại có bao nhiêu?



Tất cả tinh lực kiếp trước của Ngọc Doãn đầu dồn lên luyện đàn, mới làm cho hắn có kỹ xảo siêu phàm thoát tục.



Bây giờ, lại phải luyện võ sao?



Người ta nói đông luyện tam cữu, hạ luyện tam phục. (Phương pháp luyện võ theo mùa để đạt được hiệu quả cao)



Ngọc Doãn không phải không có nghị lực, mà thật sự không có hứng thú.



Cho nên sau khi có được bí sách tự tay viết của Chu Đồng, hắn vẫn thật không để trong lòng, lại càng chưa từng luyện qua.



Nhưng lời nói này nên nói thế nào?



Yến Nô thở dài, hạ giọng nói:



- Nô biết, Tiểu Ất Ca sợ Nô không vui



Nhưng nếu Nô đem bí sách cho huynh, cũng không nghĩ huynh vô dụng... Bí sách đó là tích tụ tâm huyết cả đời của cha, càng là kết hợp đặc điểm của Tiểu Ất Ca mà sáng tạo ra. Nô hy vọng Tiểu Ất Ca chớ phụ dầy vọng của cha, chôn vùi một môn tuyệt kỹ này. Vả lại, Quách Kinh có thể mời được Lý Bảo một lần, thì có thể mời được y hai lần, ba lần. Lần này nếu y không thể đạt được, vậy lần sau thì sao? Tiểu Ất Ca cho rằng có thể địch nổi Lý Bảo không?



Ngọc Doãn lập tức hít sâu một hơi.



Hắn ngược lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn đang suy nghĩ, làm sao qua ải khó.



Có thể đúng như Yến Nô nói, Quách Kinh dám hại hắn một lần, thì dám hãm hại hai lần, ba lần.



Ví dụ như chuyện hắn tự đi giết mổ heo, mà Quách Kinh đến bây giờ ẩn nhẫn không phát, sợ là đã nắm chắc phần thắng trong tay.



Có lẽ hắn ta sẽ vẫn tìm đám người Tưởng Thập Ngũ ra mặt



Mà nếu lần này Ngọc Doãn có trả hết ba trăm quan, nhưng cũng không bảo đảm Quách Kinh sẽ không có thủ đoạn phía sau, tới lúc đó y lại xuất chiêu, hắn nên ứng phó thế nào?