Tống Thì Hành

Chương 203: Tình nghĩa




Lý Dật Phong tươi cười chắp tay đi vào cửa.



- Chuyến này Tiểu Ất đi quá lâu, sao giờ mới về?Không sợ Cửu Nhi tỷ ở nhà sốt ruột sao.



Yến Nô lập tức đỏ mặt, nói gắt:



- Đại Lang đừng uống nhiều rượu ăn nói lung tung.



- Rượu chưa uống cơm chưa dùng.



Ha hả, nhìn thời gian thì vừa kịp bữa cơm của Tiểu Ất rồi.



Nói xong, lý Dật Phong cũng không khách khí ngồi xuống bàn cơm, nhìn thoáng đồ ăn trên bàn, liên tục khen ngợi:



- Tay nghề của Cửu Nhi tỷ thật sự giỏi, bốn món ăn một món canh, hương sắc đều đủ. Hả Hả,Thiếu Dương cũng ngồi,lại tới vừa đúng lúc nhỉ.



Tên đó hôm nay làm sao vậy, nói ngọt như mật?



Trong lòng Ngọc Doãn thấy kỳ lạ, biểu hiện hôm nay của Lý Dật Phong khác với phong cách trước đây của y.



Lại nhìn Trần Đông, mặt đen sì yên lặng ngồi xuống, không nói lời nào, cũng không động đũa, câm như hến.



Yến Nô được khen, trong lòng rất vui.



- Hôm nay Đại Lang nói ngọt quá.Bốn món ăn một món canh cũng chỉ đủ cho một mình Tiểu Ất, để nô đi làm thêm chút đồ ăn, tiện thể làm bánh nướng áo chao, kẻo lát nữa mọi người lại không có gì ăn.Đúng rồi, Tiểu Ất muốn uống rượu, để nô đi mua.



Phụ nữ mà, thật dễ dụ!



Đặc biệt là cô gái một lòng muốn lo toan việc nhà, chỉ cần được khích lệ một câu là sẽ vui mừng ngay được.



Tuy nhiên Ngọc Doãn cũng có thể cảm nhận được, là Lý Dật Phong không phải là không có việc mà đến.



Hắn về mới hôm qua thì hôm nay Lý Dật Phong đã đến nhà rồi?



Hơn nữa nhìn biểu hiện của Trần Đông như bị thiếu nợ một ngàn quan, Ngọc Doãn biết, nhất định là có chuyện xảy ra.



- Không cần làm thêm thức ăn nữa. Cửu Nhi tỷ mua rượu, nhân tiện mang hộ chút thực phẩm chín là được.



Yến Nô đáp lời, tháo tạp dề vải bông xuống, cầm chút tiền đi ra cửa.



Ngọc Doãn từ trong bếp lấy ra hai bộ bát đũa, nhìn nhìn Lý Dật Phong, lại nhìn Trần Đông, lúc này mới đặt lên bàn.



- Nói đi, có chuyện gì?



Nụ cười tươi của Lý Dật Phong lập tức cứng lại, lộ vẻ hổ thẹn.



- Tiểu Ất, đã lâu không gặp Tiểu Ất, thật nhớ quá.



- Ngươi không nói?



- Không phải không nói, mà là không có việc gì để nói.



Ngọc Doãn mỉm cười, đứng dậy đến cửa nhà bếp, đem cỏ khô đặt xuống để Ám Kim ăn. Sau đó hắn cười nói:



- Đại Lang, lúc này Cửu Nhi tỷ không ở nhà, ngươi cứ nói ra đi. Bằng không lát nữa Cửu Nhi tỷ về thì lại không tiện. Tính tình ngươi thế nào, chẳng lẽ ta không hiểu. Nếu không phải là có phiền toái, chắc chắn không cười nói như vậy đâu. Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, có việc thì nói đi.Nếu Cửu Nhi tỷ trở về, ngươi có nói cũng không được nữa.



Tính tình cô ấy rất nóng nảy, gây ra chuyện sẽ đánh ngươi thật đó.



- Ta...



Lý Dật Phong nghe Ngọc Doãn nói vậy, nghẹn đỏ bừng cả mặt.



Trần Đông đang buồn bực dùng bữa, nghe đến đó rốt cuộc không kìm được nữa quẳng đũa trên bàn:



- Lý Dật Phong, ngươi muốn nói gì thì nói đi...Ta vốn không muốn đến, ngươi lại kéo ta tới, rồi lại cứ lải nhải thật bực mình.



Trong lòng Ngọc Doãn trùng xuống,nhìn Lý Dật Phong, càng cảm thấy nghi hoặc.



Quan hệ giữa Trần Đông và Lý Dật Phong không cần phải nói lúc nào cũng rất tốt.



Nhưng nay không ngờ Trần Đông gọi thẳng tên Lý Dật Phong, rõ ràng là vô cùng tức giận. Có thể khiến Trần Đông giận giữ như vậy,sự việc này chắc không nhỏ. Ngọc Doãn do dự một chút, rửa tay, ngồi lại bàn ăn cơm:



- Đại Lang, có gì cứ nói thẳng đi.



- Việc này...



Lý Dật Phong hơn nửa ngày mới cười khổ nói:



- Tiểu Ất, ta thật sự có lỗi với ngươi.



Quả nhiên đúng là có chuyện!



Ngọc Doãn cười ha hả hỏi:




- Đạng Lang cứ nói thẳng ra đi, ta và ngươi không phải lần đầu quen nhau, có gì mà không nói rõ được?



- Một ngàn quan của ngươi hết rồi!



Mặt Lý Dật Phong sụp xuống.



Ngọc Doãn không kịp phản ứng:



-Cái gì một ngàn quan?



- Đó là một ngàn quan lúc trước ngươi đưa ra để thành lập công báo, đã hết rồi!



Ngọc Doãn lập tức ngây người, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:



- Sao vậy, Đại Lang dùng hết rồi à?



Nào ngờ Lý Dật Phong lại giận:



- Tiểu Ất coi Lý mỗ là hạng người nào? Một ngàn quan kia dùng để mở công báo,ta sao có thể sử dụng được?



Ngọc Doãn nào biết Lý Dật Phong lại cáu kỉnh như vậy, hắn day day mũi, kinh ngạc nói:



- Không phải tiêu hết, vậy sao lại không còn nữa?



Lý Dật Phong nghe xong, vẻ tức giận lại tan biến, thay vào đó lại ủ rũ như gà trống bị đá thua, miệng lầm bầm.



-Cái gì?



Ngọc Doãn nghe không rõ.



Trần Đông thở phì phì nói:



- Thằng khốn này nói là một ngàn quan kia bị thua lỗ hết rồi.



-Thua lỗ?



- Ừ.



- Sao lại thua lỗ?




- Còn không phải là mấy tên chẳng làm nên trò trống gì kia hay sao. Được rồi, để ta nói. Tiểu Ất, chuyện là thế này, thằng khốn này và mấy tên Từ Quỹ, Lý Nhược Hư sau khi cầm tiền của ngươi, nói lý ra là không muốn ngươi tham dự vào, vì thế lén lén lút lút làm cái gì mà “Công báo Khai Phong”, làm được một thời gian thì phải bồi thường rối tinh rối mù. Ta cũng đã xem Công báo Khai Phong của bọn họ rồi, đúng là đần độn vô vị, căn bản là chẳng có hứng thú gì.



Một chút tiền kia bị bọn họ ném hết vào Công báo Khai Phong, đến bản thân ta còn chưa nhìn thấy cửa báo nữa là.



Chẳng những vậy, mấy tên khốn này dùng hết tiền, rồi lại không biết nên làm thế nào. Cho nên mới nghĩ tới việc tìm ngươi, mời ngươi nghĩ ra cách để trợ giúp.



Nhưng nói trước là ta không biết Công báo Khai Phong này là chủ ý của Tiểu Ất.



Từ Quỹ tìm ta soạn dự thảo, ta còn viết một cuốn sách, được hơn mười văn tiền nhuận bút, ta sẽ trả ngươi.



Nói xong, Trần Đông im bặt.



Lý Dật Phong ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn Ngọc Doãn.



Dù sao chuyện này bọn họ thật sự quá đáng.



Sắc mặt Ngọc Doãn lập tức trở nên khó coi.



Không phải hắn để tâm tới một ngàn quan kia, trên thực tế, dựa vào số tiền bạc triệu trong nhà hắn, sao có thể để tâm tới một ngàn quan được?



Nhưng đám người Lý Dật Phong làm ra loại chuyện này, thật sự là quá đáng.



Chủ ý là của ta, tiền là của ta, kết quả các ngươi không nói một tiếng chạy đi tự làm, còn gạt tên của ta ra. Được rồi, nếu các ngươi đã đá ta ra thì nên đem tiền trả cho ta đi chứ, đã không làm được thế, lại còn làm ăn thua lỗ, rồi lại tìm ta để bảo ta nghĩ biện pháp? Loại chuyện như này thím có thể nhẫn nhịn được, nhưng thúc thì sao có thể nhẫn nhịn được.



Ngọc Doãn giận tái mặt, không nói được câu nào.



- Thật ra, việc này ta cũng đã phản đối.



Lý Dật Phong nói lý nhí như muỗi kêu:



- Nhưng một mình ta nói không có lực, bọn họ thì nhiều người không nghe theo. Nghĩa phu huynh cảm thấy Tiểu Ất xuất thân không tốt, tham gia vào chuyện này sẽ hỏng việc, cho nên mới làm như vậy.



Ta cũng từng phản đối, nhưng lại không có hiệu quả.



- Vậy sao ngươi cũng không rời khỏi đó? Lại còn như kẻ ngốc đổ tiền vào đó?



- Ta?



Lý Dật Phong lại cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào.



Ngọc Doãn nhìn y, sau một lúc lâu mới thở dài, đứng dậy nói:




-Đại Lang, số tiền kia, ta từ bỏ, mời ngươi về.



Bố không làm nữa.



Đám người các ngươi đã khinh thường ta.



Lúc xảy ra chuyện lại chạy tới tìm ta, ta dù là tượng đất thì cũng có ba phần tính năng của đất.



Lý Dật Phong ngượng ngùng nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu không nói được gì.



Đúng vậy, y có phản đối, nhưng cuối cùng y vẫn khuất phục! Thậm chí không đợi đám người Ngô Cách mở miệng, y đã kích động đầu tư số tiền một ngàn quan của Ngọc Doãn đưa y bảo quản vào đó, kết quả là việc đó ngay cả một thanh âm cũng chưa hề nghe thấy.



Hoặc là trong xương cốt y cũng giống như bọn họ, coi thường Ngọc Doãn.



Lý Dật Phong cúi đầu, tự trách.



Y đột nhiên cảm thấy mình tìm Trần Đông đến vốn là một sai lầm.



Ngươi muốn thật lòng nhận sai, thì hãy đích thân đến nói rõ ràng.Đến lúc đó Tiểu Ất có mắng y là máu chó xối đầu thì cũng đáng đời.



Nhưng y cố tình tìm Trần Đông tới, chẳng phải là chứng minh trong thâm tâm cũng không muốn nhận sai?



Vì sao không chịu nhận sai? Còn chẳng phải bởi vì Ngọc Doãn là một đồ tể, mà y lại là con cháu quan lại sao?



Ngọc Doãn thậm chí không hề tức giận, thậm chí mắng cũng không mắng, nhưng câu nói kia làm Lý Dật Phong có cảm giác nếu không làm điều gì đó thì sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn này. Tiểu Ất bề ngoài rất ôn hòa, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo, không chút kém cỏi so với Lý Dật Phong là con cháu quan lại. Tiếu Chi Nhi trước đây, chẳng phải đó là vết xe đổ sao?



Nghĩ đến đây, Lý Dật Phong đột nhiên thông hiểu.



Y nhìn Ngọc Doãn, cười khổ nói:



- Tiểu Ất, hôm nay ta thật sự là quá đáng.



Ngươi tin tưởng ta, cho nên giao tiền cho ta giữ. Ta tuy nói là phản đối, nhưng trên thực tế trong lòng thì...



Số tiền này, ta nhất định sẽ trả lại.



Chỉ có điều kính xin Tiểu Ất có thể tha thứ cho Lý mỗ.



Lý Dật Phong đã thay đổi thái độ cợt nhả trước đó bằng vẻ trịnh trọng, sau đó chắp tay vái chào Ngọc Doãn, xoay người đi ra.



Trần Đông thật sự rất giận Lý Dật Phong, nhưng bất kể thế nào,Lý Dật Phong cũng là bằng hữu tốt nhất của gã, gã sao có thể ngồi yên không quan tâm đến.



Liền vội kéo Lý Dật Phong lại:



- Đại Lang, ngươi ngồi xuống trước.



Nếu như ngươi đi rồi, tiền có trả hay không thì không nói, nhưng chuyện ngươi và Chân Nô cô nương còn muốn tiếp tục nữa không? Ngươi phải biết rằng, tình cảm Trương cô nương đối với ngươi không tệ, thậm chí còn nguyện ý muốn chuộc thân ra khỏi đó. Lúc này ngươi tỏ ra anh hùng, nhưng Trương cô nương thì sao đây? Hay là trước đây ngươi chỉ là ăn nói khoác lác thôi?



- Thiếu Dương, ngươi đừng nói lung tung, ta thật lòng đối với Trương cô nương.



- Nếu đã vậy, ngươi cứ ngồi xuống.



Trần Đông giữ chặt Lý Dật Phong, rồi sau đó cười khổ nói với Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất, sự việc đó dù gì cũng đã xảy ra rồi. Chuyện này là Đại Lang làm sai trước, vốn ta không muốn tới đây, nhưng Đại Lang thật sự si tình đối với Trương cô nương. Mà Trương cô nương cũng có tình cảm sâu sắc với Đại Lang. Vốn Lương Khê tiên sinh đã đồng ý chuyện này rồi, nếu việc kia làm không ra gì, thì sẽ rất bất mãn với Đại Lang. Khi đó, hai người Đại Lang và Trương cô nương chỉ sợ không có kết quả.



Kính xin Tiểu Ất nể tình nghĩa, nghĩ xem việc kia còn có cách nào vực dậy không thì ra tay trợ giúp...



Báo chí?



Chưa từng làm bao giờ!



Đúng là chưa ăn thịt dê thì cũng phải thấy dê chạy?



Ngọc Doãn nhìn Lý Dật Phong, lại nhìn Trần Đông, sau một lúc lâu nói:



- Công báo bỏ đi của Khai Phong có mang đến không?



- Ngươi nói đi.



Trần Đông đẩy Lý Dật Phong



Lúc này Lý Dật Phong mới chợt hiểu, vội hưng phấn nói:



- Có mang đến, có mang đến...



- Để ta xem trước một chút rốt cuộc là các ngươi đã làm thế nào mà công báo phải bỏ đi, sau đó sẽ nghĩ biện pháp khác.



Nhưng ta cũng nói trước, lần này nếu có chuyển biến, thì ta có yêu cầu, đó là ngươi và Chu Huyến được ở lại, còn Lý Nhược Hư và Từ Quỹ, còn có tên Ngô Nghĩa Phu thì không. Về phần tìm người nào hợp tác, ta sẽ quyết định! Những điều kiện này nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ nghĩ biện pháp.