Tống Thì Hành

Chương 198: Cố nhân ? Trưởng bối ?




Khai Phong phủ có không ít thợ rèn lành nghề, những thợ rèn đao nổi tiếng cũng không ít.



Thế nhưng, nếu muốn tìm một người tạo ra thanh đao hoàn hảo vừa ý Ngọc Doãn thì quả là hơi khó khăn. Thợ rèn tầm cỡ đó, phần lớn đều là nhìn mặt mà làm. Có người thậm chí cả năm cũng chẳng tạo ra một thanh đao nào. Công việc chủ yếu của họ, chỉ là dạy bảo cho đệ tử, ngoại trừ các loại qua lại quyền quý, hoặc giả nhìn mặt thuận mắt, bằng không cho tiền cũng chưa chắc đã mời được họ.



Yến Nô nghiên đầu nghĩ ngợi thật lâu, vẻ mặt áy náy.



- Nô quả thật nghĩ không ra ứng cử viên nào tốt…ở Đông Kinh có vài nhà luyện đao như thế, nhưng đa phần đều do đệ tử làm thay, Đại sư phụ rất ít khi ra tay. Nếu muốn mời họ rat ay, chỉ sợ riêng phần tiền công cũng đã cao đến kinh hồn rồi.



Ngọc Doãn thì cũng không quan tâm lắm, nghĩ ngợi một chút lại nói:



- Vậy ta ra ngoài tìm xem, danh gia rèn đao à, cũng thật khó mời đấy.



Tổng thể thì theo hắn biết, những thợ lành nghề ở Đông Kinh này rèn ra một thanh đao tốt, ít nhất cũng phải cả trăm quan tiền.



Hắn thì không giống như Lỗ Trí Thâm trong truyện Thủy Hử, rèn một thanh thiền trượng sắt thép và một thanh giới đao cũng chỉ mất có hơn mười mấy quan. Thật sự muốn có một thanh đao tốt, cũng cần phải có cả ngàn quan, Ngọc Doãn không phải không có tiền mua, chỉ là cảm thấy như vậy thì thật lãng phí.



Tiền bạc trong nhà không thiếu!



Trước kia lúc hắn rời khỏi Đông Kinh, trong nhà đã có một hai ngàn quan rồi.



Lần này từ thành Khả Đông quay về, lại đem theo mấy ngàn quan tiền về. Tuy còn có không ít thứ chưa quy đổi thành tiền bạc. Nhu Phúc Đế Cơ tặng năm ngàn quan, ngoài ra còn có một số châu báu, nếu bán ra cũng có thể đạt tới mấy ngàn quan, tính chi tiết vụn vặt cũng xấp xỉ hai mươi ngàn quan rồi.



Mà mấy tháng gần đây việc buôn bán của cửa hàng khá tốt, một tháng cũng có thể lời được mấy trăm quan tiền.



Cứ thế mà tính, trong tay Ngọc Doãn cũng thật chẳng thiếu thốn gì cho cam!



Thế nhưng, Ngọc Doãn không dám xài lung tung.



Tương lai là hình dạng gì, hắn còn chưa rõ. Không sai, hắn ở thành Khả Đôn, đã thêm một biến số cho lịch sử, nhưng ở Khai Phong, con bướm này vẫn còn quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không thể làm dậy nổi cơn sóng nào, càng khó có thành tựu gì.



Nghĩ về phương diện tốt nhất, suy tính cho phương diện xấu nhất.



Trong nhà có chút tích lũy, nói không chừng sẽ có ích cho tương lai sau này.



Cho ên Ngọc Doãn cũng chẳng hỏi lại, liền nói với Yến Nô một tiếng, thay y phục sạch sẽ, thản niên bước ra khỏi cửa.



Yến Nô không đi theo!



Không phải nàng ta không muốn ra ngoài, mà kỳ thật nàng ta không mấy yên tâm.



Trong nhà bỗng nhiên có nhiều tiền bạc như vậy, nếu không sắp xếp cho thỏa đáng, dù sao cũng chẳng thể yên tâm được.



Ngọc Doãn đi rồi, nàng cũng đi nữa, thế thì trong nhà sẽ chẳng còn ai…chẳng may có tên nào đó xông vào, thế chẳng phải làm hỏng đại sự rồi ư?



Nghĩ đến đây, Yến Nô liền hồi tâm lại.



Nàng bưng bát đũa quay trở lại nhà bếp, bất chợt nàng vỗ lên trán một cái, lộ vẻ nuối tiếc nói:



- Sao ta lại quên khuấy đi chuyện này chứ?



Bên cạnh thớt gỗ, có đặt hai thanh côn tròn.



Yến Nô nhìn côn tròn đó, trong lòng cũng theo đó mà nảy ra một chủ ý.



--------------------



Ánh mặt trời thật đẹp, gió cũng thật nhẹ dịu.



Thành Khai Phong mùa cuối hạ, không oi bức như lúc trước, nơi nào cũng dậy lên một chút ý thu man mát.



Ngọc Doãn bước ra khỏi cửa, dọc đường đi thỉnh thoảng lại chào hỏi mọi người. Hắn bước đi không nhanh, nhưng bước chân lại toát lên nét vững vàng khác xa trước kia.



Lập gia đình rồi, lập nghiệp rồi, trách nhiệm trên vai cũng nặng nề hơn.



Ngọc doãn men theo con hẻm Điềm Thủy, rẻ qua ngõ Du Lâm, liền đi thẳng đến chợ Mã Hành. Tuy nhiên, hắn không phải đi đến cửa hàng Ngọc Gia, mà là hướng ra ngoại thành. Đi ra khỏi thành, tiếp tục hướng theo phía Bắc, không bao lâu sau thì đến được chợ Loa Mã.



Chợ Loa Mã này, không náo nhiệt cho lắm.



Dù sao dân số của Khai Phong phủ tuy không ít, nhưng số người có thể mua nỗi ngựa và la thì không nhiều.



Có rất nhiều lừa và ngựa, đã sớm được người ta chọn mua, số lừa và ngựa trong chợ, phần lớn nhìn sơ qua đều không khiến người ta hài lòng cho lắm.




Những sạp buôn ngựa cũng tỏ ra khá ế ẩm, cũng chẳng ai buồn tới chào hỏi Ngọc Doãn. Ngọc Doãn đi một vòng trong chợ, sâu bên trong chợ Lõa Mã, hắn tìm thấy một cửa hàng bán cỏ khô tên là cửa hàng Tề Gia. Yến Nô nói, thức ăn gia súc của cửa hàng Tề Gia thuộc loại tốt nhất. Giá tiền thì hơi đắt hơn so với những cửa hàng khác, nhưng chất lượng là tốt nhất, cho nên khá là nổi tiếng.



Ám Kim đã theo Ngọc Doãn một quảng đường dài, càng gửi gắm bên trong nỗi lòng của Ngọc Doãn, một sự vướng bận nho nhỏ.



Cho nên, hắn cũng không để tâm đế giá tiền lắm, sau khi tìm được cửa hàng Tề Gia, liền đi thẳng vào trong, hắn trông thấy một quầy tiếp tân, một người nam tử trung niên đang cầm một quyển sách, xem bộ dạng hình như đang đọc rất say sưa. Sau khi Ngọc Doãn bước vào, gã cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn qua một cái, không hề đứng dậy chào hỏi.



Ngọc Doãn cười!



Tên này cũng thật có cá tính….



- Xin hỏi có phải Tề chưởng quầy không ạ?



- Trong nhà có gia súc lớn à? Cần loại cỏ khô thế nào!



Tên này thật là vênh váo, khách hàng lên tiếng hỏi mua, thế mà làm ra vẻ thờ ơ bất cần.



Nếu không phải Yến Nô nói, cỏ khô của cửa hàng này tốt, nói không chừng Ngọc Doãn đã phẫy tay áo bỏ đi rồi. Chỉ là nghĩ cho Ám Kim, Ngọc Doãn mới gượng cười lắc đầu, trầm giọng nói:



- Trong nhà có thêm một con ngựa, muốn mua chút cỏ khô, chương quầy có loại nào tốt giới thiệu cho không?



- Ngựa à?



Vị chưởng quầy đó lúc này mới ngẩng đầu lên.



- Ngựa đường hay ngựa quân đội?



- Con này….là ngựa quân đội!



- Thế này nhé, cỏ khô của ngựa quân đội và ngựa chạy thường không giống nhau, giá tiền cũng khác nhau nốt. Chỗ ta có mười mấy loại cỏ khô dành cho ngựa quân đội, xem ngươi muốn mua loại nào. Nếu là ngựa Nam, nhiều vô số kể, dùng loại cỏ khô cám trấu là được. Ngựa Bắc thì phải xem là ngựa Tây Vực hay là ngựa Mạc Bắc, loại cỏ sử dụng cũng không giống nhau. Giá tiền có cao có thấp, ngươi tự mình chọn đi.



Tề chưởng quầy lấy ra một quyển sổ từ dưới quầy lên, mở sổ ra giảng giải cho Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn nào biết nhiều quy củ như vậy, chỉ ngẫm nghĩ một hồi nói:



- Ngựa thì ta mua được từ bên Thái Nguyên, tuổi hơi già, nhưng là một con ngựa tốt. Còn chuyện nó là ngựa Tây Vực hay ngựa Mạc Bắc thì ta cũng chẳng rõ. Nhưng hôm qua ta thấy nó ăn bánh đậu đen rất ngon lành, cho nên….như vậy đi, vẫn là nhờ chưởng quầy chọn giúp ta vài loại, mua về thử xem, sau đó tính tiếp.




- Ngựa quân đội của Thái Nguyên ?



Tề chưởng quầy nghĩ ngợi một lúc nói:



- Theo ta được biết, quân mã Thái Nguyên đa phần đều đến từ Tây Bắc, khả năng là ngựa Tây Vực khá cao…nếu ngươi đã nói nó là ngựa tốt, ta kiến nghị ngươi dùng loại cỏ khô này kèm theo loại bánh đậu tương đặc chế của nhà ta.



-Đừng cho nó uống nước giếng, tốt nhất nên dẫn nó ra ngoài dạo quanh nhiều vào, dùng nước sông thì tốt hơn.



- Nước sử dụng thường ngày, nhà ta cũng có cung cấp, một thùng nước lớn hai mươi văn tiền, mỗi ngày đều có người lấy nước ngoài thành vào, tuyệt đối đảm bảo tươi mới mát mẻ.



- Loại ngựa này tốt nhất nên cho ăn loại cỏ tốt và nguồn nước tinh khiết…cứ cách mười ngày sẽ vào một lần, mỗi lần cũng không cần quá nhiều, ba quan là đủ rồi. Nếu ngươi thấy có thể đặt hàng, ta sẽ sắp xếp người, đưa nước và cỏ khô đến tận nhà, như vậy ngươi đỡ phải đi lại.



Mười ngày ba quan?



Giá tiền này quả là không rẻ!



Nhưng Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lúc, vẫn quyết định mua.



Hợp đồng rõ ràng với Tề chưởng quầy xong, hắn liền cáo từ rời đi.



Ra khỏi chợ Loa Mã, Ngọc Doãn hướng thẳng đến cửa hàng thịt ở phố Mã Hành. Hắn còn định thương lượng một số chuyện với Dương Tái Hưng, sau này có thể giết mổ heo ở lò mổ, luyện tập đao pháp. Nhưng trên đường quay trở về, Ngọc Doãn đi ngang qua một lò rèn, bất chợt cao hứng, sải bước đi vào trong.



Cửa hàng này có diện tích tương đối nhỏ, những vật bày biện đa số là nông cụ và dụng cụ bằng sắt.



Chỉ có ở một góc, là trưng bày binh khí, đao kiếm thì cùng một dãy, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng chủng loại thì đầy đủ cả.



- Khách quan, muốn mua đao kiếm à?



Ngọc doãn cười cười với tiểu nhị, cũng không đáp lời, chầm chậm đi tới giá để binh khí.



Tiểu nhị lập tức bước tới, niềm nở giới thiệu với Ngọc Doãn. Mẫu đao trong cửa hàng này không nhiều, phần lớn là đao cầm tay và thương đao, Ngọc Doãn thử một cái, cảm giác không hài lòng lắm. Nguyên nhân ư? Rất đơn giản, đao quá nhẹ đi.



- Có loại đao nào nặng hơn một chút không?




Tiểu nhị ngơ ngác, nhìn Ngọc Doãn cười nói:



- Khách quan có điều không biết, những thanh đao trong cửa hàng này, đều là có phân lượng theo mẫu cả. Nếu muốn xem những thanh đao có trọng lượng hơn, e rằng phải đặt mới có. Tuy nhiên tiểu nhân lại không được biết, khách hàng muốn loại đao như thế nào?



- Cái này…



Ngọc Dõn thật sự không biết mở miệng thế nào.



Cái thứ đồ này, e rằng phải có chuyên gia trả lời, hắn chỉ biết dùng đao, nhưng dùng loại đao như thế nào, quả thật không được tường tận cho lắm.



- Đao trảm mã thế nào?



Chính lúc Ngọc Doãn đang khó xử, đột nhiên có tiếng người ngoài cửa vọng lại.



Tiểu nhị quay đầu nhìn lạ, vội vàng cung kính hô lên tiếng:



- Chu sư phụ, sao hôm nay lại đến đây?



Ngoài cửa có một gã trung niên đang đứng, dáng người hơi gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ bệnh tật. Gã ho khan hai tiếng, sải bước đến chỗ Ngọc Doãn,



- Tiểu Ất cơ thể cường tráng to cao, loại đao thông thường, e rằng rất khó vừa tay. Nếu là vài năm trước, cơ thể ta khỏe mạnh, nói không chừng có thể rèn riêng cho Tiểu Ất một thanh đao rồi, nhưng mà giờ thì…ở đây ta có một thanh Trảm Mã kiếm, là ta đã rèn cho một tên kia cách đây mấy năm, nhưng ai ngờ khi rèn xong rồi, tên đó đã lìa đời, thế là nó vẫn ở lại trong cửa hàng của ta.



- Tiểu Thiết, ngươi đi lấy cái hộp để trên xà ngang nhà cho ta, đưa cho Tiểu Ất xem thử.



Ngọc Doãn ngạc nhiên:



-Ngươi biết ta à?



Gã nam tử trung niêm kia nghe vậy, lập tức mỉm cười nói:



- Ta đâu phải không có mắt, không có tai, sao không quen biết Ngọc Tiểu Ất ngươi cơ chứ?



Nghe giọng điệu của người này, dường như khá quen thuộc với Ngọc Doãn.



Điều này cũng khiến Ngọc Doãn có chút bất ngờ, không biết làm sao, đừng nói là gặp phải trưởng bối nha!



- Lúc nhạc phụ của ngươi còn sống, từng nhờ ta rèn một cặp Âm Dương côn cho Yến Nô nhà y.



Lúc còn nhỏ ta đã từng gặp ngươi, chỉ có điều sau này do thân thể ta không được tốt, cho nên ta đã thoái hưu sớm, lúc này mới quay lại.



- Tiểu tử không tồi! Không làm mất mặt nhạc phụ và phụ thân của ngươi.



- Ta ở đây có một hai tháng, đã nghe không ít người nhắc đến ngươi. …Ha ha…Lão Chu nếu vẫn còn sống, biết được con một hiền tế xuất sắc như vậy, dưới cửu tuyền hẳn sẽ vui đến bật cười.



Quả thật là trưởng bối rồi!



Ngọc Doãn nghĩ bụng, lập tức thấp thỏm không yên.



Nên nhớ rằng, hắn là hàng giả mà. Chẳng may bị nhìn ra manh mối gì, thế chẳng phải hỏng chuyện à?



Nhưng nghe giọng điệu của người này, hình như chỉ gặp qua mình lúc còn bé. Thế thì còn nói được, thời gian lâu rồi, sẽ chẳng nhận ra được gì đâu.



Lúc này, tiểu nhị tên là Tiểu Thiết kia cầm theo một cái hộp, gắng gượng bước qua đây.



Ngọc Doãn vội bước lên trước đỡ lấy, vào tay cũng hơi nặng.



- Đây là…



- Tám năm trước, từng có một hảo hán tên là Tận Bát Chân, bỏ ra một ngàn năm trăm quan, nhờ ta rèn thanh hảo đao này…



- Ta tốn hết quảng thời gian một năm, mới thu thập đủ nguyên liệu, đợi khi ta rèn xong thanh đao này, Tận Bát Chân kia đã chết rồi.



- Tiền, gã đã trả rồi, đao thì vẫn còn nằm ở đây…tên đó lúc bấy giờ phạm tội, ta cũng không dám công khai, đành bảo lưu ở đây. Nói ra thân hình của tên Tận Bát Chân đó khá giống với ngươi, cũng cao to lực lưỡng thế này. Thanh đao này là làm riêng cho gã, nặng sáu mươi hai cân, nhưng không biết Tiểu Ất có dùng được không, nếu Tiểu Ất có thể, ta sẽ tặng nó cho ngươi.



Tận Bát Chân?



Ngọc Doãn ngẩn người, thốt lên nói:



- Sư phụ nói là một trong ba mươi sáu đạo tặc Kinh Đông tên là Tận Bát Chân Lưu Đường ư?