Tống Thì Hành

Chương 133




Phòng hơi bừa bãi, có vẻ như lâu không có người ở.

Trên giường còn có hai bộ áo dài màu trắng bạc, tinh xảo bất phàm, giá tiền sợ không rẻ. Chỉ có điều quần áo hơi rộng, mặc có cảm giác thùng thình. Cũng may vén tay áo lên là được, có thể chấp nhận.

Ngọc Doãn biết giờ mình không thể lộ diện.

Nếu chạy ra chỗ La Đức chỉ làm bọn họ thêm phiền toái, chẳng thà thành thật sống ở đây, trước tránh gió một chút rồi rời khỏi Thái Nguyên. Chỉ cần đi khỏi Thái Nguyên là trời cao mặc chim bay. Đến lúc đó hắn đại khái cũng trở về Khai Phong là bình an vô sự.

Một bên dọn phòng một bên vừa nghĩ vậy.

Ngọc Doãn cảm giác mình dường như nắm được cái gì, lại mơ hồ không rõ ràng.

Ồ?

Lúc dọn giường Ngọc Doãn đột nhiên phát hiện một cái Kê Cầm đặt ở chân giường. Chủ của gian phòng này cũng dùng Kê Cầm sao? Hắn cầm lên, cẩn thận xem xét, thấy Kê Cầm này tinh xảo không kém Kê Cầm mà Chu Tiểu Hồng tặng cho hắn hồi ở chùa Đại Tướng Quốc. Thậm chí có vài chỗ chỉ hơn không kém.

Dây đàn là dây cung Thanh Vân hiếm thấy.

Thứ gọi là Thanh Vân chỉ là một cọng lông bờm của ngựa trắng chế ra. Nhưng ngựa trắng này cũng không phải bình thường mà là Hãn Huyết Bảo Mã ở địa khu Thanh Hải. Nghe nói giống ngựa này là giống năm xưa dân tộc Thổ Dục Hồn phối ra. Nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biết. Một con Hãn Huyết Bảo Mã chỉ có vài cọng lông bờm mang thanh, vậy nên cực kì hiếm. Tại phủ Khai Phong một cây đàn 143 dây Thanh Vân giá trị đến hơn 230 quán, hơn nữa có người mua chưa chắc có người bán. Trừ một ít người có thể có, còn lại người thường căn bản là không mua được.

Ở đời sau tài liệu làm dây đàn đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng cầm gia chân chính vẫn ưa thích dùng dây đàn chủng loại nguyên sinh thái này.

Ngọc Doãn để ý thấy điều này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Chiếc Kê Cầm này không cần phải nói, chế tác khéo léo, giá cả xa xỉ; mà loại dây cung Thanh Vân này sợ cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có.

Chẳng lẽ nói...

Ngọc Doãn đang nghĩ thì chợt nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa.

Theo đó là tiếng bước chân, chắc là Dư Lê yến xuống lầu.

- Điện hạ đã thoát hiểm… Nhưng bả vai bị tên Thiện Ứng kia đánh nát, lại thêm nội thương nên nhất thời khó hành động.

Điện hạ phân phó nếu ám sát thất bại thì nơi này không thể ở lâu.

Nô tì đã sắp xong xe ngựa, trưa mai sẽ tới đón điện hạ rời đi Dương Khúc, sau đó nhanh chóng trở về Thiên Đức Quân… Nô tì đã mang đồ ăn tới, điện hạ trước dùng bữa, nghỉ ngơi một đêm cho tốt… Nơi này rất an toàn, điện hạ chớ lo.

Cũng may là giác quan thứ sáu của Ngọc Doãn khá nhạy bén, nghe được đứt quãng cuộc nói chuyện của Dư Lê Yến và người tới.

- Nhâm Lão Công, lần này chúng ta tổn thất….

- Haiz, gần như toàn quân bị diệt, chỉ có ba người chạy thoát.

Cũng may hai vị điện hạ không sao, nếu không nô tỳ không biết phải ăn nói với bệ hạ thế nào.

Dư Lê Yến trầm lặng một hồi!

Một lát sau có tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân vang lên.

Ngọc Doãn vội rời khỏi cửa sổ, giả bộ như đang dọn phòng. Nhưng trong lòng không khỏi thấy vài phần kinh hãi!

Điện hạ?

Là ai mới có thể được xưng hô như vậy?

Lúc đầu chỉ cho rằng Dư Lê Yến là hậu duệ quý tộc người Liêu, giờ xem ra sợ không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích của Đại Liêu? Nếu không phải thế thì sợ cũng sẽ không được xưng hô là “Điện hạ”. Còn có “Lão công” này và “Lão công” đời sau có ý hoàn toàn khác. Từ Đường Tống tới nay, “Lão công” chỉ có một nghĩa, đó chính là thái giám… Đúng rồi, sau thời Bắc Tống thì từ này không chỉ là ý Thái giám mà còn là tên chính thức. Còn đời sau “Thái giám” thường được gọi là hoạn quan hay yêm hoạn nhiều hơn.

Ngọc Doãn đã sống lại ba tháng, chút kiến thức phổ thông đó vẫn nắm rõ.

Dư Lê Yến, Dư Lê Yến...

Trong đầu Ngọc Doãn bỗng dưng ánh lên một tia sáng.

Nếu Dư Lê Yến là người hoàng tộc thì nàng chắc hẳn phải có họ Da Luật. Da Luật Dư Lê Yến… Chẳng lẽ nàng là…

Thiên Tộ Đế có sáu con trai và sáu con gái.

Đứa con cả Da Luật Ngao Lư Oát, con thứ Da Luật Nhã Lý, một người bị chính Thiên Tộ Đế giết, người còn lại chết năm ngoái, tức cuối năm Tuyên Hòa thứ năm. Năm thứ ba Bảo Đại, cũng là năm 1123 công nguyên, quân Kim vây công trại Thanh Trủng, Ngũ hoàng tử Tần Vương Da Luật Định, Lục hoàng tử Hứa Vương Da Luật Ninh bị quân Kim bắt làm tù binh. Trong sáu người con trai của Thiên Tộ Đế thì Tam hoàng tử Yến Quốc Vương Da Luật Thát Lư, Tứ hoàng tử Da Luật Tập Nê Liệt mất tích không rõ, thậm chí vài người con gái cũng bị mất tích.

Trong tất cả hoàng nữ của Thiên Tộ Đế thì người duy nhất có danh hiệu công chúa chính là Thục Quốc công chúa.

Mà vị Thục Quốc công chúa này tên là Da Luật Dư Lý Diễn… Trong lịch sử, cuối cùng nàng cũng trở thành tù binh của người Nữ Chân, nhưng vận mệnh cụ thể thì không rõ ràng. Dư Lê Yến, Dư Lý Diễn? Chẳng lẽ Dư Lê Yến chính là Da Luật Dư Lý Diễn?

Nếu đúng là vậy thì tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ!

Tuy nhiêm vì sao vị Nhâm Lão Công kia lại xưng nàng là “Điện hạ”?

Còn nữa, Nhâm Lão Công là ai? Tại sao lại ở phủ Thái Nguyên, hơn nữa có vẻ như ở Thái Nguyên còn có thực lực khá lớn.

Ngọc Doãn cầm Kê Cầm, ngồi ở trên giường ngẩn người một hồi lâu.

Không biết từ lúc nào, Dư Lê Yến xuất hiện ở cửa phòng, đôi con ngươi trong trẻo và lạnh lùng đang nhìn Ngọc Doãn…

- A!

Ngọc Doãn phát hiện Dư Lê Yến liền không khỏi giật mình.

Hắn vội đứng lên, định mở miệng thì thấy trong mắt Dư Lê Yến chớp lên vẻ sắc lạnh.

- Sao vậy, anh còn biết chơi đàn?

Ngọc Doãn nuốt nước bọt, gật đầu, hơi lúng túng:

- Biết một chút… Vừa rồi dọn phòng, nhìn thấy chiếc Kê Cầm này liền lập tức yêu thích cho nên xem một chút. Nếu công… cô nương không vui thì Tiểu Ất sẽ không động vào nó nữa.

- Anh giết người hung ác vậy mà vẫn còn biết chơi đàn cơ à…

Dư Lê Yến cười cười, xoay người rời đi.

- Ăn cơm!

- Ừ, Tiểu Ất ra ngay đây.

Cơm chiều khá đạm bạc, vài món thức ăn cùng bầu rượu.

Trên bàn đặt một lồng màn thầu, hơn nữa vẫn nóng hôi hổi, hiển nhiên mới làm không lâu. Lúc này nắng chiều hạ xuống chân trời, tô đỏ một mảnh sân vường. Ánh sáng mờ xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào phòng khiến không khí đột nhiên hiện vẻ bi thương.

Dư Lê Yến châm nến, cùng Ngọc Doãn ngồi quanh bàn cơm.

Theo lý mà nói ở Bắc Tống phụ nữ không thể ngồi chung bàn với đàn ông, nhưng Dư Lê Yến dường như chẳng thèm để ý phong tục nói, chỉ lầm lũy mà ăn. Mà Ngọc Doãn cũng đã đói bụng! Buổi trưa mới uống chút rượu, chưa ăn gì mấy. Hơn nữa vừa đánh nhau một trận, sau lại gấp gáp chạy trốn, bây giờ bụng đã kêu ầm ĩ. Với sức ăn của hắn thì một lồng màn thầu này một mình còn chưa đủ lót dạ chứ càng không nói là cho hai người. Chỉ có điều ngại Dư Lê Yến là một cô gái nên hắn cũng không ăn quá mức, vừa no khoảng sáu phần là dừng, nhưng không nghĩ tới vẫn làm cho Dư Lê Yến ở một bên trợn mắt há hốc mồm.

- Bụng anh đúng là cái động không đáy!

Ngọc Doãn cầm cái màn thầu cuối cùng, lộ vẻ xấu hổ.

Dư Lê Yến mỉm cười:

- Anh ăn đi, ta no rồi. Tuy nhiên nhìn kiểu đó sợ anh cũng chẳng no được mấy nhỉ. Vừa rồi Nhâm Lão Công đến, chắc anh cũng nghe được một ít phải không?

Ngọc Doãn vừa gặm một miếng bỗng bị Dư Lê Yến hỏi đột kích khiến ho khan liên tục.

Thấy bộ dáng chật vật của hắn, Dư Lê Yến cười vô cùng vui vẻ, rót cho hắn một chén nước:

- Sao đây, anh có dự định gì không?

- Dự định?

- Dù sao anh cũng không thể chờ ở Dương Khúc mãi được, không bằng đi với ta.

Ta cũng không lừa anh, ta là Thục Quốc công chúa nước Đại Liêu Da Luật Dư Lý Diễn, Dư Lê Yến là tên Hán của ta, cũng không coi như gạt anh. Ta thấy anh công phu tốt, giết người cũng lanh lẹ, là hảo hán… Không bằng đi theo ta. Tuy nước Đại Liêu ta không bằng xưa nhưng cũng có thể cho anh phú quý, không biết ý anh thế nào?

Đi Đại Liêu ư?

Ngọc Doãn đánh chết cũng không.

Đừng nói hắn có vợ rồi, cho dù không có Yến Nô vướng víu thì hắn cũng sẽ không đi làm một người nước Liêu.

Ngọc Doãn trong khung xương vẫn lưu giữ tâm hồn chủ nghĩa Đại Hán, rất bài xích đối với dị tộc làm chó săn cho Vu Sung. Cái này ở hậu thế gọi là gì nhỉ?

Hán gian!

Chẳng lẽ ngày sau lưu danh sử sách bằng cái tên Hán gian?

Cho dù không thể lưu danh sử sách thì cũng không để lại tiếng xấu muôn đời, đây là vấn đề nguyên tắc.

Ngọc Doãn do dự một chút rồi lắc đầu cười khổ:

- Thục Quốc công chúa đánh giá cao Tiểu Ất, đây là phúc của ta! Tuy nhiên Tiểu Ất còn có vợ ở Khai Phong, vợ ta vẫn còn mong ngóng ta trở về. Sao có thể vứt bỏ vợ mà đi cầu giàu sang phú quý?

- Anh có gia đình rồi sao?

- Đúng vậy!

Dư Lê Yến lộ vẻ thoải mái:

- Cứ tưởng người Hán rất bạc tình. Ai ngờ đàn ông như anh lại là người có tình có nghĩa như vậy. Cũng được, mỗi người đều có chí hướng riêng, anh không muốn theo ta thì ta cũng không ép. Ngày mai ta mang anh ra khỏi thành, xong đường ai nấy đi. Còn tương lai, ta nghĩ chắc không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, vậy nên không cần hẹn gặp lại làm gì.

Chẳng biết tại sao Ngọc Doãn lại cảm giác những lời này của Dư Lê Yến có vẻ buồn bã.

Chẳng lẽ nói…

Tia sáng trong đầu dường như rõ ràng hơn không ít. Ngọc Doãn gãi gãi mũi, một lúc lâu sau mới nói khẽ:

- Vì sao công chúa lại ở đây?

Dư Lê Yến cười khổ nói:

- Năm ngoái đám mọi rợ kia vây công trại Thanh Trủng, ta cùng Tứ ca dẫn người phá vòng vây. Lúc ấy tung tích phụ hoàng không rõ, Thượng kinh cũng đã rơi vào tay giặc, ta không còn chỗ nào để đi. Cũng may lúc trước đại ca từng bí mật lệnh cho Nhâm Lão Công đến Dương Khúc. Sau khi ta và Tứ ca thương lượng liền tới đây, vừa trốn vừa ủy thác Nhâm Lão Công thăm dò tin tức của phụ hoàng.

Hai tháng trước phụ hoàng chiêu mượn được binh mã của Tự Âm Sơn Thất Vi Mô Cát nên ta mới có tin tức.

Vốn định lập tức tìm đến, không ngờ rằng lại nghe được chuyện Tiêu tặc đi sứ Đại Tống. Ta và Tứ ca bàn bạc chuẩn bị phục kích Tiêu tặc ở Thái Nguyên. Nghĩ nếu giết được Tiêu tặc có thể thúc đẩy quyết định liên kết với phụ hoàng chống lại Nữ Chân của vị hoàng đế Đại Tống kia. Không ngờ rằng Tiêu tặc lại dẫn Thiện Ứng theo. Tứ ca ta mặc dù dũng mãnh nhưng không phải đối thủ của Thiện Ứng, vì vậy mà thất bại trong gang tấc.

Thiện Ứng?

Tên này dường như rất quen tai!

Ngọc Doãn thề rằng chắc chắn hắn từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi.

Thiện Ứng, chắc chính là tên đàn ông gầy kia… Trên Trường Nhai hắn rít gào một tiếng lại có lực lượng câu hồn động phách, chỉ sợ … Đúng rồi! Ngọc Doãn rốt cục nhớ tới, lúc trước Yến Nô dạy Bát Thiểm Thập Nhị Phiên cho hắn thì từng đề cập qua vài nhân vật cấp tông sư đương thời. Người đàn ông gầy hôm nay nhìn thấy chính là Thiện Ứng mà Cửu Nhi tỷ từng nói chăng?

Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hắn vừa nghĩ ra một kế hoạch mà chính hắn cũng cảm thấy điên cuồng….