Tống Thì Hành

Chương 12: Sư Huynh (thượng)




Lại là một buổi trưa đầy nắng.



Ánh mặt trời đầu mùa xuân tỏa khắp sông Biện, khiến cho trên mặt sông sóng nước lăn tăn lấp lánh ánh vàng, tạo ra cảnh sắc vô cùng đẹp làm rung động lòng người.



Một thanh niên vóc người khá cao, ước chừng 178cm, lưng đeo một túi đồ bước vào Vọng Xuân Môn.



Phố đông lầu Phan người qua lại vô cùng tấp nập.



Người thanh niên dừng ở bên đường mua một chén nước, uống cạn .



- Xin hỏi đại ca, viện Quan Âm đi đường nào?



Lúc nói, giọng nói của người thanh niên hơi khàn, cảm giác rất nặng. Trán y rộng, mặt chữ điền tai to, ánh mắt trống trải, lông mi hơi ngắn, hai mắt sáng ngời có thần toát lên khí khái dũng sĩ oai vệ hùng dũng.



-Viện Quan Âm à...đi về phía trước, khi thấy phố Nhâm Điếm thì rẽ trái, qua hai đầu phố đi ước chừng 170 bước có một ngõ nhỏ. Đi vào trong đó khoảng một dặm là viện Quan Âm.



Người Khai Phong hầu hết đều nhiệt tình hiếu khách nên hướng dẫn vô cùng cụ thể.



Người thanh niên đáp:



- Cám ơn ca ca chỉ dẫn.



Rồi sau đó y xoay người đi theo con đường nhỏ mà người nọ hướng dẫn thẳng đến viện Quan Âm.



***



Vất vả một đêm, quả thật vô cùng mệt mỏi!



Tới giờ Thìn thì Ngọc Doãn về đến nhà. Hắn lập tức ngã lăn ra giường nằm ngáy vang, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay.



Đang ngủ rất ngon lành, Ngọc Doãn chợt nghe có người gõ cửa.



Một thanh âm trầm thấp ở bên ngoài vọng vào:



- Yến Nô có nhà không? Chủ nhà có nhà không?



Tìm Yến Nô?



Ngọc Doãn cố gắng đứng lên, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng.



Đứng ở cửa, hắn ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa đi vừa hỏi:



- Ai vậy?



Vừa nói Ngọc Doãn vừa đi ra tới cửa, mở cửa sân ra.



Của mở, đập vào mắt hắn là một người thanh niên áo vải.



Nhìn quần áo của người đó không quá sang trọng, mà là cách ăn mặc của nhà nông bình thường.



- Ngươi tìm ai?



Ngọc Doãn nghi hoặc hỏi.





- Đây có phải là nhà Yến Nô Mạc Tu không?



Người vừa tới nói nặng khẩu âm Tương Châu.



Vì sao Ngọc Doãn có thể nghe ra được khẩu âm Tương Châu? Rất đơn giản, vợ chồng Dương Nhập Cửu chính là người Tương Châu, ở Ngọc gia cũng đã mấy ngày rồi. Mặc dù hầu hết thời gian bọn họ dùng ngôn ngữ Thang Âm nói chuyện với nhau, Ngọc Doãn nghe không hiểu gì cả, nhưng khẩu âm Tương Châu nói mãi bên tai khiến hắn đâm ra thành quen.



Mạc Tu là tục ngữ trong những năm Tuyên Hòa.



Ý tứ chính là: không phải như thế thì là thế nào...



Ý nói nơi này chẳng phải là nhà của Yến Nô sao?



Ngọc Doãn ngẩn người, lập tức cảnh giác, lùi lại sau một bước:



- Ngươi là ai?



Từ lúc vợ chồng Dương Nhập Cửu đến, Ngọc Doãn phát hiện Yến Nô rất thân thiết đối với họ, hơn nữa đôi khi nàng còn có thể sử dụng ngôn ngữ Thang Âm nói chuyện với vợ chồng Dương Nhập Cửu. Trong mỗi lời nói, nàng cực kỳ quan tâm tới Thang Âm.




Ví dụ như Yến Nô hỏi tình hình thiên tai Thang Âm như nào?



Lại hỏi người Thang Âm có phải đều đã chạy nạn rồi không?



Đây vốn là đề tài câu chuyện phiếm nhưng Ngọc Doãn cảm thấy Yến Nô có tình cảm sâu sắc đối với Thang Âm, thậm chí sự quan tâm đối với Thang Âm còn vượt xa mức bình thường.



Mà nay người thanh niên này lại nói khẩu âm Tương Châu khiến Ngọc Doãn chợt cảm thấy lo lắng.



Tình cảm của hắn đối với Yến Nô rất phức tạp.



Trên danh nghĩa, Yến Nô là vợ của hắn, tuy nhiên cả hai lại chưa từng động phòng. Mà tâm sự của Yến Nô rất nặng khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy lo lắng. Mà nay hắn lại chiếm thân thể Ngọc Doãn, nên hắn thề phải chăm sóc thật tốt người con gái yếu ớt này.



Mấy ngày nay ngày nào cũng giết mổ heo khiến tình cảm của Ngọc Doãn đối với Yến Nô càng lúc càng tăng.



Người thanh niên kia đánh giá Ngọc Doãn từ trên xuống dưới.



Mặc dù không mở miệng nhưng Ngọc Doãn nhận ra giữa lông mày hắn ta có chút bất mãn, thậm chí là tức giận.



- Ngươi là Ngọc Tiểu Ất?



- Đúng vậy!



- Giờ là lúc nào mà ngươi còn đang ngủ?



- Ngươi là ai chứ?



Ngọc Doãn nghe vậy thì cảm thấy tức giận!



- Ta ngủ nhà ta, có liên quan gì tới ngươi? Ta lại không biết ngươi.



- Yến Nô ở đâu?



Thanh niên không để ý tới Ngọc Doãn, cất bước đi vào. Kiếp trước Ngọc Doãn cũng là người tính tình ngang bướng, thấy thế không nói hai lời lập tức bước tới chắn đường người thanh niên.




- Ngươi là ai mà tới đây sinh sự.



- Ngọc Tiểu Ất, ngươi tránh ra cho ta. Hôm nay ta đến là tìm Yến Nô, không muốn tìm ngươi gây chuyện.



- Ngươi là cái cóc khô gì chứ...tự nhiên chạy đến nhà ta gây rối, còn ăn nói ngông cuồng?



Ngọc Doãn nổi giận!



Hắn vốn đã có tính tình ngang bướng. Nên khi thanh niên này xuất hiện lại biểu hiện vô lễ, luôn mồm nói tìm Yến Nô....



“Yến Nô là vợ ta, chẳng rõ thân phận ngươi thế nào mà ngông nghênh đi vào nhà của ta? Hôm nay ta mà lui nửa bước, chẳng phải sau này bị tên khốn này nhạo báng sao.”



Ngọc Doãn dùng tay ngăn cản người thanh niên.



Mà thanh niên kia cũng giơ tay lên đẩy Ngọc Doãn ra.



Hai cánh tay va chạm vào nhau, một âm thanh vang lên, Ngọc Doãn cảm thấy một luồng lực lớn vọt tới vội di chuyển chân giữ vững mã bộ. Mà thanh niên kia cũng giật mình kinh hãi, vội lùi ra sau một bước, trên tay dùng sức. Hai người đứng ở cửa sân nhưng lại tạo thành trạng thái giằng co. Ngọc Doãn giật mình, thầm nghĩ người này rốt cuộc là ai? Mà thanh niên cũng âm thầm gật đầu: “Ngọc Doãn quả nhiên có chút sức lực.”



Hít sâu một hơi, tay kia của người thanh niên đột nhiên đẩy về phía Ngọc Doãn.



Cái đẩy này tên là: “Thôi sơn thủ”.



Ngọc Doãn vội vàng nghiêng người né tránh, nào ngờ người thanh niên kia nhân cơ hội bước tới, Thôi sơn thủ đột nhiên biến hóa, hóa thành hổ trảo móc vào bả vai xương quai xanh của Ngọc Doãn. Một đòn này của y nếu đổi lại là người khác đỡ không kịp sẽ bị trúng đòn. Nhưng dù sao Ngọc Doãn cũng xuất thân thế gia đô vật, phụ thân hắn là Ngọc Phi, dường đường là một Nội Đằng Tử chứ không phải chỉ có hư danh.



Từ nhỏ Ngọc Doãn đã được Ngọc Phi chỉ điểm.



Đối với kỹ xảo đấu vật hắn cực kỳ thuần thục.



Tuy nói Ngọc Doãn bây giờ đã không phải là Ngọc Doãn đó nữa nhưng chiêu pháp đấu vật vẫn in sâu trong đầu. Đối diện với chiêu thức của người thanh niên kia, Ngọc Doãn theo bản năng thấp người xuống, đột nhiên tấn công về phía trước. Trong đấu vật chiêu này tên là “Hổ vồ” có uy lực cực lớn. Ở khoảng cách cực ngắn, mượn lực eo chân bùng lên sinh ra lực va chạm rất lớn. Nếu thật sự bị vồ thật, có thể làm tổn thương tạng phủ của đối phương.



Tuy nhiên dù sao không phải là kẻ thù sinh tử, cho nên lần này Ngọc Doãn vẫn giữ lại chút sức.



Người thanh niên thấy thế liền vội kêu lên một tiếng:



- Đánh hay!




Vừa nói, hai tay của y chuyển thành thế hổ trảo, lưng hơi cong về sau, cả ngươi như biến thành cây cung dễ dàng hóa giải cú hổ vồ của Ngọc Doãn. Ngay khi hai thân người tiếp xúc, người thanh niên đột nhiên ưỡn lưng về phía trước, hai tay giữ eo Ngọc Doãn rồi hét lớn một tiếng, lập tức nhấc Ngọc Doãn từ dưới đất lên. Một chiêu này tên là Bá vương cử đỉnh, ngoài mặt dựa vào lực bụng lưng vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế là bao hàm các loại kỹ xảo hóa lực, mượn lực.



Cả người Ngọc Doãn bay lên không trung, lập tức hoảng hồn.



Bá vương cử đỉnh tiếp đến sẽ hợp với chiêu thức ôm quẳng.



Nếu Ngọc Doãn không ứng phó được, lần này rơi có thể gãy xương gãy gân. Trong đầu hắn chợt hiện lên một chiêu số, thân ở trên không trung, nhưng cánh tay lại chưa dừng lại, khóa lên cổ người thanh niên.



Nếu thanh niên muốn ôm quẳng, vậy thì Ngọc Doãn sẽ mượn lực vặn gãy cổ đối phương.



Nào ngờ người thanh niên lại nghiêng về sau, ôm Ngọc Doãn ném lên mặt đất. Như thế, Ngọc Doãn có thể vặn gãy cổ đối phương, nhưng thanh niên cũng có thể làm đầu hắn vỡ nát. Hai người rõ ràng đều nổi cơn tức, dùng toàn những chiêu tàn ác một đòn là chết. Tuy nhiên, sau khi sử dụng ra lại lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngọc Doãn đột nhiên lỏng tay trên cổ thanh niên ra, còn người thanh niên thì thuận thế đưa hướng ra ngoài.



Hai tiếng bùm bùm vang lên, hai người trước sau đều ngã xuống đất.



Cả hai đồng thời cùng lăn sang hai bên, một thì uốn người bật lên, một thì đứng thẳng.




- Vồ hay, quả nhiên không hổ là hậu nhân Ngọc gia.



Người thanh niên lớn tiếng khen ngợi.



Mà sắc mặt Ngọc Doãn thì trắng bệch, hung hãn mắng:



- Tên khốn nhà ngươi đúng là không có đạo lý, chạy đến nhà ta, tìm vợ ta, còn động thủ với ta. Đừng nghĩ là Ngọc gia ta dễ bắt nạt?



Sắc mặt người thanh niên trầm xuống:



- Có được chiêu hay mà không đi theo đường chính đạo.



- Ai cần ngươi lo.



Ngọc Doãn bị chọc tức mắt sắp lồi ra đến nơi.



Ngay cả hắn cũng không rõ đó là cảm xúc như nào, thật ra có thể rất dễ nói chuyện, nhưng bởi vì Yên Nô kẹp ở giữa khiến hắn không nén được sự tức giận.



Người thanh niên nói:



- Ta là Nhạc Phi, từng là môn hạ của Chu sư phụ, là sư huynh của Yến Nô.



- Ta cóc cần biết ngươi là ai.



Ngọc Doãn đứng lên hét to, hùng hổ đi được hai bước chợt khựng lại.



- Ngươi là ai?



- Ta là Nhạc Phi, nhân sĩ Thang Âm Tương Châu, tự Bằng Cử.



Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử?



Ngọc Doãn thấy đầu ong lên, mà ngây người.



“Hắn ta là Nhạc Phi?



Đúng vậy, cha vợ ta là Chu Đồng, đó chẳng phải là sư phụ của Nhạc Phi sao? Vậy Yến Nô là...



Ở trong đầu Ngọc Doãn vẫn còn sót lại chút ký ức vỡ vụn. Thật ra, Ngọc Doãn biết Yến Nô có người trong lòng, cũng biết người đó là sư huynh của Yến Nô. Như vậy chẳng phải là Yến Nô thích Nhạc Phi?



Không ngờ ta lại tranh giành người yêu của Nhạc Phi?



Ngọc Doãn không kịp phản ứng, sau khi lùi lại mấy bước liền đặt phịch mông xuống đất.



Nhạc Phi là ai?



Đó là anh hùng dân tộc danh tiếng lẫy lừng, là thần tượng kiếp trước của Ngọc Doãn. Nhớ từng có một lần, một tên cầm thú tại trường Đại học nổi tiếng nào đó từng dõng dạc nói Nhạc Phi không phải là anh hùng dân tộc, muốn lật lại bản án cho Tần Cối. Nghe thấy vậy Ngọc Doãn tức giận suýt chút nữa đã đến trường Đại học đó lôi tên cầm thú đó ra nhổ nước miếng vào mặt gã.



Nhưng hiện tại....



Nhạc Phi lại thành tình địch của hắn!