Tổng Tài Yêu Hai Người

Chương 77: Gặp lại




So sánh với cô vợ trước Bạch Yên Chi chăm từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, ủi phẳng áo vào mỗi sớm, tươm tất cơm nước, bước lại thắt cà vạt cho chồng đi làm… Làm sao hắn quên được những gì Bạch Yên Chi làm cho hắn, 3 năm trống vắng hình bóng cô vợ hờ trong nhà, hắn lại quay về sống trong nỗi cô đơn, dằn vặt tâm can về lỗi lầm với Bạch Yên Chi.

“Thừa Cẩn, thật ra Lạc Vy…”

“Cha ơi!”

Mặc Đình Ngôn đang trả lời đối phương thì giọng một bé trai vang lên, Lục Thừa Cẩn quay qua nhìn cậu bé đang chạy đến, nhanh chóng nó đã phóng lên ngôi nũng nịu trong long Mặc Đình Ngôn.

“Đây là…?” Lục Thừa Cẩn đưa mắt hoài nghi, tay chỉ vào đứa bé đang nhìn anh.

Mặc Đình Ngôn trả lời: “Nó là con của Lạc Vy.”

Lục Thừa Cẩn đảo mắt nhận xét toàn diện đứa bé, nhếch mép, nở nụ cười ngạo: “Nó là con anh ư?”

“Ừ!” Mặc Đình Ngôn trả lời chắc nịt, làm đối phương lắc đầu.

“Anh vì nó, mà chối bỏ con của Yên Chi.”

Mặc Đình Ngôn đứng hình nhìn thằng em buông câu này là hàm ý gì chứ?

“Em có ý gì nói thẳng đi!”

Lục Thừa Cẩn trầm ngăm suy nghĩ hồi lâu, nhếch môi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Mặc Đình Ngôn đang căng thẳng chờ câu trả lời.

“Tôi không biết anh tin tưởng Lạc Vy vì yêu cô ta, hay vì đứa con. Nhưng tốt nhất anh hãy xét nghiệm ADN huyết thống đi.”

Lục Thừa Cẩn dứt lời liền quay lưng ra về, để lại cho Mặc Đình Ngôn sự ngơ ngác.

Xe lái được một đoạn thì Lục Thừa Cẩn lại ho dữ dội, máu văng đỏ vô lăng xe, anh dừng xe bên đường ôm ngực quằn quại, vốn muốn nói chuyện rõ ràng với Mặc Đình Ngôn, nhưng lúc đó anh thấy nhói ngực nên phải cầm cự hơi tàn rời khỏi.

Một chiếc xe Mercedes dừng lại, một thanh niên đeo kính đen, mái tóc màu vàng chanh, style phóng khoáng bước lại nhì qua cửa xe đang hạ kính thấy người bên trong là Lục Thừa Cẩn bất tỉnh cùng máu me, liền lẹ tay mở cửa bế người đi, vừa gào lên:

“Cẩn nhi, em không được có chuyện. Sao ra nông nỗi này?”



Xe phóng nhanh trên đường, đem tối vắng xe nên nhanh chóng người đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Về phía Mặc Đình Ngôn sau khi em trai về, hắn dỗ Đào Đào ngủ xong, lặp tức lái xe qua biệt thự Mặc Gia, vào nhà Vu Mai bảo hắn là thiếu phu nhân không có nhà. Hắn nổi nóng đập bàn một cái rầm. Sáng hôm nay Lạc Vy đưa Đào Đào qua chỗ hắn, bảo chiều rước về, thế mà tối muộn chả thấy qua rước.

- “Reng reng.”

Lúc hắn đang hậm hực trong lòng thì chuông điện thoại lại reo lên, đầu dây bên kia là Phong Du, hắn cau mày co dự cảm không lành, bắt máy lên không phải giọng của Phong Du mà là Lạc Viễn Đông.

[Con rễ…] Lạc Viễn Đông dùng châm bím, cười cợt.

“Lão già… Phong Du đâu?”

[Ầy… con rễ đừng nôn…]

“Cái gì? nói mẹ ra đi!”

[Xem tin tức đi con rể ngoan…ha…]

Mặc Đình Ngôn lập tức mở tivi lên, đập vào mắt anh. Là hình ảnh Chủ tịch tập đoàn Lục Thị.

[“Tin nóng. Tập Đoàn Lục Thị tuyên bố phá sản, chủ tịch tập đoàn Lục Thị bỏ trốn.”]

- “Ầm.”

Mặc Đình Ngôn nghiến răng giận dữ, đập bàn một cái rầm, âm thanh vừa rồi khiến Lạc Viễn Đông cười đắt chí, khẩu khí chọc gan vang lên.

[Ha… Con rể, con lại nóng nữa rồi. Nhắm giữ hoài cái tính đó, có sửa được cục diện không?]

“Lão già, rốt cuộc ông đem Lục Hàn Quyết đi đâu rồi?”

[Xuống suối vàng mà tìm!]

“Ông…”

[Kịch hay còn phía sau, con trai ạ…]

[Tút tút]

Bên kia cúp máy, Mặc Đình Ngôn vò đầu bức tóc, nếu cha Bạch Yên Chi chết thật, thì hắn phải làm sao?

3 năm trước sau khi Bạch Yên Chi rời đi, Lục Gia xảy ra biến cố. Lục Hàn Quyết bị ám sát trúng đạn ở bến tàu, may là Mặc Đình Ngôn đến kịp, tuy nhiên Lục Hàn Quyết sống đời sống thực vật, tỉnh lại hay không có tùy số trời định.

Mặc Đình Ngôn mới đem Lục Hàn Quyết về căn hầm bí mật ở biệt thự hoàng gia thuê bác sỹ riêng coi sóc. Lý do gì mà Lục Hàn Quyết đến bến tàu một mình, trong khi Lục Hàn Quyết nổi tiếng cẩn trọng, giờ chỉ chờ ông tỉnh lại mới rõ thôi.

Mặc Đình Ngôn muốn chen chân vào Lục Thị, tuy nhiên trước khi Lục Hàn Quyết gặp nạn đã giao toàn bộ điều hành cho con trai cả Lục Thời Cẩn.

Mặc Đình Ngôn cho người điều tra là liên quan Lạc Viễn Đông, hắn nghĩ có thể Lục Hàn Quyết do ông ta hại, dựa mối qua hệ yêu đương rối ren của đời trước. Biết Lạc Viễn Đông vì em gái mà trả thù muốn Lục Gia li tán, và có lẽ ông ta muốn kết liễu hận thù bằng cái chết của Lục Hàn Quyết.

Đó hoàn toàn là suy đón từ một phía của Mặc Đình Ngôn dựa trên thái độ khiêu khích của Lục Viễn Đông với mình, và đòi hắn giao Lục Hàn Quyết ra.



Mặc Đình Ngôn trách bản thân nhận ra điều đó quá muộn màng,

Trước đó hắn nghĩ Bạch Yên Chi là mục mà Lạc Viễn Đông nhắm tới chỉ vì đứa đòi công đạo cho con gái Lạc Vy.

Bạch Yên Chi lại còn đang mang thai, dù có nghi ngờ không phải là con mình, nhưng nếu là con của em trai thì chung quy cũng là máu mũ của Mặc Gia. Huống gì cũng là một sinh linh bé nhỏ trời ban. Tạm thời để bảo đảm an toàn cho Bạch Yên Chi và giọt máu tượng hình, thì chỉ còn cách đem cô cách xa Lạc Vy.

Ngày Bạch Yên Chi trở về Mặc Gia bắt gặp Lạc Vy hắn giật mình không phải vì bị bắt gian, mà sợ Bạch Yên Chi đau lòng, chỉ cần nắm thóp được Lạc Viễn Đông thì hắn sẽ quật lại ngay.

Cha hắn là Mặc Diệu đã khuyên hắn nhượng bộ tạm thời cứ chiều yêu cầu của Lạc Viễn Đông chuyển 40% cổ phần, đổi lấy bình yên cho Lục Gia và đứa con trai rơi Lục Thừa Cẩn. Mặc Diệu nợ Lục Hàn Quyết ân tình cứu vợ nuôi con.

Tuy nhiên Mặc Diệu hoàn toàn không biết Bạch Yên Chi là con gái ruột của Lục Hàn Quyết.

Nên khi Mặc Đình Ngôn nói Lạc Vy mang thai và kết hôn với Lạc Vy tránh tai tiếng cho cho Tập Đoàn Mặc Đình.

Mặc Diệu đã sốc. bởi ông đã âm thầm lấy lại cổ phần cho Bạch Yên Chi trước đó chuyển cho Lạc Vy tổng 40%. Giờ còn để con trai cưới vợ khác, lời hứa của ông với con dâu là sẽ không bỏ con bé, sẽ bảo vệ cà đòi công đạo cho con bé, thay con bé trừng trị thằng con trai ngang bướng, bạc tình, vậy mà ông đã không giữ lời đảm bảo.

Ngày con bé từ Nhật Bản trở về ông đã tránh né con bé vì không biết đối diện thế nào, nếu con bé biết chồng mình cưới vợ khác, chắc nó sẽ sốc động thai. Nên ông im lặng mặc tình con trai giải quyết cuộc hôn nhân vợ mới vợ cũ…

30 tiếng sau…Phong Du bước từ ngoài vào, thương tích đầy mình, máu me be bét cổng trên lưng là Lục Thời Cẩn, cũng chính là vị chủ tịch Lục Thị mà tin tức nói bỏ trốn.

Mặc Đình Ngôn đang vô thức ngồi trên sofa, hồi tưởng việc đã xảy ra, ngẩn lên trông thấy, anh mắt vừa mừng vừa sốc, ôm lấy hai người người ngợm máu me, hắn buông câu hỏi:

“Phong Du sao thế? Anh ta còn sống không?”

Lập tức họ mang người xuống hầm bí mật…

[…]

Hôm sau…

Mặc Đình Ngôn tới công ty làm việc, sau khi hội họp song, bước ra khỏi phòng, thư ký chạy đến báo cáo:

“Tổng giám đốc, có người muốn gặp tổng giám đốc, tôi đã mời cô ấy đợi trong phong tổng giám đốc ạ!”

Hắn chao mày trở về phòng tổng giám đốc, đẩy cửa vào hắn đã đơ ra 2 giây 4 mắt nhìn nhau. Người trước mắt hắn chính là cô vợ cũ, là cô vợ đã chết cách đây 3 năm. Về rồi… cuối cùng là cô ấy còn sống.

Hắn mừng rỡ bước tới thì một cái “bịch” tờ báo tin tức nóng, dòng chữ Tập Đoàn Lục Thị tuyên bố phá sản, chủ tịch bỏ trốn…

Giây phút tờ báo chạm bàn hai bàn tay hắn cũng cuộn lại, ánh mắt kinh ngạc xen bất an nhìn nội dung. Hắn nghĩ có điềm rồi, Bạch Yên Chi chịu xuất hiện là vì Lục Gia có chuyện ư?

“Bạch Yên Chi, cô… cô có ý gì?” Hắn vừa nói đôi chân sải bước tới gần.

“Anh đứng yên đó cho tôi!”

“Cô…” Hắn chau mày khó chịu.

Bạch Yên Chi khoanh tay tựa ghế, dùng ánh mắt câm phẫn nhìn hắn, buông lời: "Anh có vì Lạc Vy, cũng không cần ép Lục Gia vào đường cùng chứ? Bao năm qua tôi hận anh là không oan ức rồi.



“Cô nói gì vậy? Tôi chỉ…”

“Chỉ đổi vợ thôi đúng không?”

Bạch Yên Chi ngắt ngang lời hắn, buông câu mỉa mai, thẳng tay ném ra bằng chứng đoạn ghi âm trong điện thoại, khiến hắn chết đứng.

[“Xử lý xong chưa?” Mặc Đình Ngôn

Phong Du khẽ trả lời: “Rồi ạ! Nhưng Mặc thiếu có thấy như vậy quá nhẫn tâm không?”

“Là cô ta tự chuốc lấy, thì tự chịu! Ngoan ngoãn tôi còn cho ở cạnh tôi, dám mang nghiệt chủng ra nắm đầu tôi!”

“Anh nhìn tôi cái gì? Cho người theo sát cha cô ta cho tôi.”

“Vâng!”]

Bạch Yên Chi đứng dậy bấm phát lại đoạn đối thoại một lần nữa đồng thời kiễng chân áp nó vào tai của thân nam nhân cao sừng sững. Cô buông lời mỉa mai.

“Anh không nhận ra giọng nói của chính mình à?.. Anh đúng là đã tâm cơ lại còn độc ác…”

Bạch Yên Chi rút điện thoại quay người cất vào túi xách, rồi nhìn hắn cười nhạt thưởng thêm vài câu:

"Năm xưa anh nói tôi tâm cơ, bò lên giường anh ư? Nói tôi dơ bẩn, nói tôi độc ác hại người yêu anh. Ừ tôi còn thua xa độ dơ bẩn và độc ác của anh đấy!

Ha… tôi hại người yêu anh thì cô ta vốn không mang chung dòng máu với anh.

Ha… Còn anh hại Lục Gia, tất cả họ mang chung dòng máu với tôi đấy!"

“Khoang đã… nghe tôi nói…” Hắn bước tới muốn chạm vào cô nhưng đã bị cô gạt bàn tay vừa cham vai ra.

“Anh im đi! Bằng chứng rõ ràng rồi!” Bạch Yên Chi trừng mắt hận thù nhìn hắn, lời muốn thốt ra như bị chặn lại.

Mặc Đình Ngôn không ngờ từng câu từng chữ năm xưa anh nói đã ghim sâu trong lòng Bạch Yên Chi đến thế, giờ đây hắn mới nhận ra tình thế bị người ta vu oan là thế nào, muốn phân trần mà người nghe không cần, vì họ nhận định bản thân nghĩ đúng 100% rồi.