Tổng Tài Yêu Hai Người

Chương 58: Tôi chính là lý lẽ!




Phía xa có một người con gái lặng lẽ dõi theo bóng lưng người đi, lệ hoen ướt khoá mi cay, cô nâng tay chỉnh lại khăn choàng cổ, che kín khuôn mặt nép người sau gốc cây to…

Hôm nay có Lâm Hạ Miên bảo kê nên Bạch Yên Chi được ra ngoài, họ đến quận Trường Lạc chơi, nghe nói ở đây có diễn ra chương trình ca nhạc. Lâm Hạ Miên rất hâm mộ cô ca sỹ Trầm Ca này, nên một công đôi chuyện, vừa gặp thần tượng vừa giúp Bạch Yên Chi giải tỏ nỗi buồn.

Tầm chiều sau khi dạo chơi hết ngỏ ngách trung tâm mua sắm ở Trường Lạc, hai cô gái ghé vào một hiệu sách. Bạch Yên Chi thấy một quyển tiểu thuyết tên Hoạ Bì, cô đứng đờ ra một lúc khẽ cười buồn, nhớ đến bộ phim nổi tiếng Hoạ Bì. Số phận trớ trêu rồi, hơ… cuộc hôn nhân của cô cũng sẽ tan vỡ thảm thương như thế chăng?

“Yên Chi về thôi, đến đêm nhạc cùa Trầm Ca kẻo trễ.”

“Á!”

Lâm Hạ Miên kéo tay Bạch Yên Chi đi thì đụng trúng ai đó, ngẩn lên xác định thì chính là Mặc Đình Ngôn. Oái…sao anh ấy có mặt ở đây? Lâm Hạ Miên ngơ ngác bao nhiều thì nam nhân điềm tĩnh bây nhiêu.

“Đình Ngôn, sao anh ở đây?”

“Sao anh không được ở đây!” Mặc Đình Ngôn rút tay khỏi túi quần nắm lấy tay Bạch Yên Chi, hai cô gái điều ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất ôn nhu đến kỳ quặc.

“Anh uống lộn thuốc hả?” Lâm Hạ Miên tròn mắt nhìn hắn, khiến hắn vô cũng khó chịu, tốt thì cũng thắc mắt, mà lỡ tay quánh Bạch Yên Chi thì cũng bị chửi bạo lực, xấu xa.

“Em đưa Bạch Yên Chi ra ngoài, anh còn chưa tính sổ em đâu, em im cái miệng nhỏ lại đi.”

Sau đó bọn họ đến biểu biểu diễn của Trầm Ca nghe hát, Bạch Yên Chi không cầm được nước mắt khi Trầm Ca hát bài Hoạ Tâm.

“Vô vị, cô khóc gì chứ?” Mặc Đình Ngôn vô thức nói, nhưng lại nhói lòng Bạch Yên Chi, cô khẽ hỏi:

“Mặc Đình Ngôn, nếu sao này tôi chết, anh có khóc không?”

“Tất nhiên là không.” Mặc Đình Ngôn không cần suy nghĩ trả lời ngay.

“Tại sao?”



“Tại tôi còn sống, thì cô không được chết!”

Hoá ra Mặc Đình Ngôn nghĩ đơn giản Bạch Yên Chi không dễ chết, câu hỏi đó vớ vẫn. Lâm Hạ Miên ngồi cạnh quan sát nhận thấy Mặc Đình Ngôn rõ ràng có tình cảm với Bạch Yên Chi rồi, nhếch môi thích thú.

[…]

Vài tháng sau…

Bình minh, nắng rọi qua kẽ lá, chim hót véo von trên ngọn cây…

“Đình Ngôn! anh mau chóng ly hôn Bạch Yên Chi đi.”

Trong phòng khạch sạn xa hoa, trên giường là đôi nam nữ, chỉ phủ mỗi tấm lụa mỏng che phần dưới.

Lạc Vy nằm trong vòng tay Mặc Đình Ngôn thỏ thẻ, hắn giật mình tỉnh giấc cau mày, lật đật ngồi dậy mặc lại quần áo bước xuống giường.

“Chuyện này là sao?” Hắn hỏi nữ nhân loãng thể uốn éo như rắn trên giường.

Lạc Vy khẽ cười: “Hôm qua chúng ta ôn lại mộng xuân, anh không nhớ à!”

Hắn vỗ đầu lục lại ký ức. Hôm qua theo Lạc Vy về dự tiệc rượu mừng tuổi cha của Lạc Vy ở Lạc gia, uống một ly rượu, sau đó cảnh vật mờ đi rồi màn đen kéo đến.

Đến giờ tỉnh dậy là cảnh tượng hắn không mặc gì ôm nữ nhân, mà người trong vòng tay hắn da thịt chạm vào cơ ngực rắn rỏi, hai núi đôi mềm mại dán vào hạ sườn hắn. Nhận ra chuyện không ổn hắn mới bay xuống giường ngay, rốt cuộc tại rượu hay tại hắn.

Đã lâu rồi hắn không nảy sinh quan hệ ngoài hôn nhân, ngoài thân xác Bạch Yên Chi làm hắn hứng thú ra, thì Lạc Vy hắn đã đẩy vào dĩ vãn rồi.

"Lạc Vy, hôm qua anh say quá, không nhớ gì? Em hãy quên chuyện hôm nay. Dứt lời hắn khoát áo vest, chỉnh trang lại âu phục rời đi.

Kỳ lạ, Lạc Vy bây giờ không ủy mị bi thương nữa, cô ta nở một nụ cười đắt ý, như đoán định trước việc sắp tới còn thú vị hơn.

Sau khi rời khỏi Lạc Gia, Mặc Đình Ngôn lái xe về đến nhà, bước vào phòng khách, đập vào mắt hắn là Bạch Yên Chi đang ngủ gục trên bàn, trên bàn là bánh kem có dòng chữ kỹ niệm ngày cưới.

Chết tiệt hôm qua hắn hứa với Bạch Yên Chi sẽ về sớm. Hoá ra lời khẩn cầu xen nét dễ thương của vợ, là muốn tạo bất ngờ cho hắn sao?

Sáng hôm qua trước khi đến công ty Mặc Đình Ngôn đã gật đầu về sớm, thế mà đã để vợ hắn chờ trong vô vọng. Quản gia và người hầu có khuyên Bạch Yên Chi lên lầu nghỉ nhưng không thành, đành thuận ý để cô chờ chồng.

Lạc Vy đã rời khỏi Mặc Gia từ lúc Mặc Diệu trở về rầy la Mặc Đình Ngôn một trận.

Bạch Yên Chi choàng tỉnh thấy chồng đang nhìn mình liền mừng rỡ hỏi: “Anh về rồi, anh tắm rửa đi, em nấu bữa sáng.”

“Ừ!”

Hắn ừ nhẹ một tiếng, hôn lên trán cô vợ nhỏ một cái rồi đi thẳng lên lầu. Bạch Yên Chi dạo này rất ngoan, vừa lòng hắn, chuyện quan hệ với Lạc Vy hắn không biết giải quyết ra sao đây.

Lúc ngồi trên bàn ăn sáng cùng Bạch Yên Chi, hắn muốn nói chuyện kỹ niệm ngày cưới thì bỗng Bạch Yên Chi cười gượng bảo hắn lo đi làm đi.



Hắn đến công ty mà trong lòng bồn chồn khó chịu, trời tan tầm hắn về nhà muốn đưa Bạch Yên Chi ra ngoài ăn nhà hàng kỹ niệm ngày cưới, nhưng không thấy người trong phòng.

[…]

“Giỏi lắm, lại lén tôi đi gặp tình cũ.”

Mặc Đình Ngôn đến Lục Gia tìm người quả đúng như hắn nghĩ, bước vào phòng khách đã thấy Bạch Yên Chi đang tỉ tê nói chuyện với Lục Thừa Cẩn. Hắn trừng mắt lớn giọng bắt gian.

Lục Thừa Cẩn đứng lên tiến lên trao cho đối phương ánh mắt lạnh lẽo.

Mặc Đình Ngôn nhận thấy rõ Lục Thừa Cẩn hiện tại không giống trước đây, mà trở nên trầm lạnh lạ lùng.

“Anh cưới vợ hay nhốt nộ lệ. Yên Chi cần có tự do theo đuổi ước mơ của cô ấy.”

Mặc Đình Ngôn cười khẩy liếc nhìn Bạch Yên Chi ngôi co ro trên sofa, nữa ánh mắt cũng không dành cho hắn, quay lại nhìn người vừa giản đạo là m chồng cho hắn.

“Cô ta, học giữ phụ đạo làm vợ là được rồi.”

Lục Thừa Cẩn nghiến răng, đôi mắt ướt loé lên tia thăm thúy, thật anh muốn đấm tên khốn này mềm mình, nhưng vì cô gái nhỏ kia nên anh nhẹ giọng nói:

“Để Yên Chi đi học lại. Còn nữa anh tránh xa Lạc Vy ra. Tốt với Yên Chi kẽo sau này hối không kịp.”

Mặc Đình Ngôn không bỏ vào tay câu nào, lau tới sofa kéo Bạch Yên Chi ra xe.

Lục Thừa Cẩn siết chặt đau lòng, nhìn người mình yêu bị lôi đi. Nhưng anh phải nhẫn nhịn, bởi Bạch Yên Chi tìm nhờ điều tra tìm cha mẹ ruột của cô. Qua lời kể của Bạch Yên Chi về sợi dây chuyền mặt trăng, thì Lục Thừa Cẩn phải điều tra Bạch Thuần Phong và cô nhi diện thuở bé Bạch Yên Chi được đưa vào.

Lúc Lục Thừa Cẩn đang cầm bức ảnh Lạc Vy chụp chung với Bạch Yên Chi cuối cấp 2, sợi dây chuyện đeo trên cổ Lạc Vy.

Lục Hàn Quyết trông thấy mặt dây chuyền khiến ông sửng sốt phản xạ chớp lấy bức ảnh trên tay con trai, hỏi gấp gáp: “Thừa Cẩn, sợi dây chuyền này…cô gái này?”

Lục Thừa Cần quay lại nhìn cha đang rất mong chờ: “Cha sao vậy? Sợ dây chuyền này là của Yên Chi cho cô gái kia mượn.”

Lục Hàn Quyết khụy xuống sofa, đôi mắt chùng xuống.

“Cha…”

“Cha…”

Lục Thừa Cận vừa lay cha mình vừa gọi, mấy lần thì ông mới hoàn hồn nhìn thẳng vào mắt con trai.

“Thừa Cẩn, lần sau sắp xếp cho cha gặp con bé Yên Chi.”

Nói xong Lục Hàn Quyết mang dáng vẻ u buồn bước chậm rãi lên lầu, mặt kệ con trai ông đang ngẩn ra khó hiểu.

[…]



Mặc Đình Ngôn lôi xồng xộc Bạch Yên Chi vào nhà, quản gia xen vào can ngăn thì bị hắn đẩy ngã. Tóm chặt cổ tay nhỏ lôi lên lầu, ném cô vào bồn tắm, đôi mặt thâm thúy đảo khắp người cô. Nhanh tay hắn chớp lấy vòi sen xịt vào người vợ đôi mắt đầy hỗn loạn nhìn hắn.

Hắn gầm giọng chứa băng lạnh toả ra khí lạnh đóng băng Bạch Yên Chi: “Cô rửa sạch mùi đàn ông bẩn thỉu trên người cô mau, khốn nạn, sơ hở là chạy đi tìm người yêu cũ. Cô thấy tôi cưng chiều cô chưa đủ à? Trên giường không đủ làm cô thoả mãn hả? Sinh lý cô cao dữ. Muốn một cối hai chày cơ đấy!”

“Chát.”

Cụm từ “Một cối hai chày” đã sĩ nhục nặng nề lòng tự trọng của Bạch Yên Chi, cái tát hắn nhận lấy chắc xứng đáng rồi.

Hắn đơ một giây sau cú tác động vật lý vừa rồi, đôi tay siết lại, các đốt ngón tay thon dài tạo ra âm thanh rôm rốp.

“Á!”

“Ầm.”

Bàn tay nam nhân ấn mạnh cô vào tường, khiến lưng cô va vào chỗ gác vòi sen, đồng thời cú chạm mạnh làm vòi sen rớt trúng đầu, xước qua làn da mỏng, lưu lại vết rách dài trên trán, nơi đó máu đỏ ló ra.

“Bộp.”

Vòi sen chạm sàn, thì hai hàng lệ nữ nhân cũng lăn dài, hắn vun tay làm cô thất thế té đấp đầu vào chỗ khoá xả vòi sen.

“Giỏi lắm, mới tốt với cô, thế leo lên đầu tôi ngay! Tôi không phải dễ đánh rõ chưa?”

“Anh, không nói lý lẽ được sao?” Bạch Yên Chi bò dậy, tay cố giữ chỗ máu sau gáy đang chảy, nhìn bóng lưng hắn đứng chống nạnh ngay cửa phòng tắm.

“Tôi chính là lý lẽ!”

Hắn mặc kệ cô thế nào, bỏ xuống lầu thượng người tựa sofa mang nét mặt hậm hực.

“Mềm không thích, cứ thích cứng là sao chứ? Đúng là không biết điều…hứ…”