“ Các người dừng lại cho tôi!” - Một giọng nói rắn rỏi vang lên.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào người đó. Là Đàm Thái Kiệt!
“ Sao…sao anh lại ở đây?” - Nhất Băng hỏi với khuôn mặt đầy khó hiểu.
Đám con gái nói với Thái Kiệt bằng một giọng nũng nịu
“ Đàm thiếu gia! Con nhỏ này, nó dám hỗn xược với em!”
Đàm Thái Kiệt nhìn vào đám người lộn xộn đó bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ. Cô nào cũng nín câm.
“ Tôi nói cho các người biết. Từ nay, các người đụng đến Nhất Băng là đụng đến Đàm Thái Kiệt này. Nghe rõ chưa!!!”
Bọn con gái không dám ho he, rút đi dần.
Nhất Băng trong lòng rất hỗn độn. “Thái Kiệt làm vậy là có ý gì?”
Đàm Thái Kiệt tiến về phía Nhất Băng. Đôi mắt từ lúc nào đã ấm áp hơn hẳn.
“ Em có sao không?”
“ Không…không sao. Sao anh lại đến đây!”
“ Chỉ là tình cờ”
“ Mấy người đó biết anh”
“ Cái Sài thành này ai là không biết anh cơ chứ!” – Đàm Thái Kiệt nói đầy ngạo mạn.
“ Dát vàng lên mặt!”
“ Chỉ nói sự thật thôi.”
“ Mình anh tự kỉ đi, tui đi về!”
“ Thôi được rồi, để anh đưa về. Nếu lũ đó quay lại thì làm sao!”
“ Họ đâu làm gì được tui. Anh tưởng tui yếu đuối lắm hả? Cảm ơn anh vì đã giúp tui giải vây. Chào!”
Nhất Băng quay người bước về phía nhà thì bàn tay đã bị Đàm Thái Kiệt giữ lại. Cô vội rút tay ra, khuôn mặt đỏ ửng nhưng vẫn nói giọng dứt khoát
“ Anh đang làm cái gì vậy hả?!”
“ Để anh đưa em về.”
“ Tôi không thích.”
“ Nếu em không chiu, anh sẽ nói đám con gái đó là em đang đeo bám lấy anh. Xem lúc đó em sẽ thế nào?”
“ Anh dám…”
“ Tại sao không?”
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Nhất Băng đành phải cắn răng lên xe để Đàm Thái Kiệt đưa về, trong miệng lầm bầm trách móc.
“ Đừng chửi rủa anh nữa! Anh mà chết là sẽ ám em suốt đời không có chồng đấy!”
Nhất Băng giật mình, vừa giận vừa xấu hổ. Suốt cả đường đi cô không dám ho he tiếng nào.
**
Thoáng chốc cũng đến nhà, cô đã nói Thái Kiệt dừng lại ở một khoảng xa rồi mà hắn cứ nhất định đến trước cửa nhà. Rõ là cố tình để bố mẹ cô thấy. Và cuối cùng cũng phải đưa hắn vào nhà theo yêu cầu của bậc phụ mẫu.
Trái ngược với vẻ mặt không khác nào đưa đám của cô, Đàm Thái Kiệt rất tự nhiên. Nói chuyện với bố mẹ cô huyên thuyên. Ba con người đó cứ dính với nhau, tách cô ra một bên. Vừa buồn vừa tủi, Nhất Băng ném ánh mắt căm phẫn về phía con người đáng ghét kia. Mọi sự đều tại cái tên Đàm Thái Kiệt kia mà ra cả!
Ngồi xuống bộ ghế salon. Đàm Thái Kiệt không quên nở nụ cười thân thiện.
“ Cậu là Đàm Thái Kiệt, là đại thiếu gia của Đàm Thị đúng không?”
Thái Kiệt khẽ gật đầu, còn cô thì trố mắt nhìn vào ba mẹ. “ Không lẽ hắn nổi tiếng đến thế sao, cả ba mẹ cũng biết!” - Nhất Băng ngạc nhiên.
Đàm Thái Kiệt giương khuôn mặt đắc ý sang cô.
Nhất Băng bĩu môi.
“ Cậu là gì của con gái tôi?” - Bố Nhất Băng tiếp tục hỏi.
“ Là bạn” - Nhất Băng trả lời.
Ông Hứa nói giọng nghiêm nghị:
“ Bố không hỏi con!”
Nhất Băng cúi mặt. Không giám nói lời nào.
Ông Hứa vẫn quay qua đợi câu trả lời của Thái Kiệt.
Nhất Băng lườm tên họ Đàm đó, đôi mắt như bộc lộ lời nói:
“ Anh thử nói không đúng sự thật xem.”
Đàm Thái Kiệt khẽ cười
“ Thật ra chúng con đang tìm hiểu ạ!”
Bố mẹ Nhất Băng cười lớn. Chỉ có Nhất Băng là trố mắt nhìn tên đó, trong lòng ức chế cực độ. Thử không có bố mẹ cô ở đây xem, hắn nhất định sẽ không lết xác ra khỏi cái nơi này.
“ Thôi, con xin phép hai bác về ạ!”
“ Được rồi, chào cậu”- Bố Nhất Băng cười tạm biệt rồi quay qua cô “ Con tiễn cậu Đàm ra về đi?”
“ Tại sao ạ!” - Nhất Băng uất ức
“ Không được cãi!”
Thế là Đàm Thái Kiệt hiên ngang ra về, cô lủi thủi theo sau. Hai bàn tay nắm chặt vì tức giận.
Đến chỗ xe anh đang đậu.
“ Anh có biết vừa nãy mình đã nói gì không?!”
“ Tất nhiên là anh biết!”
“ Anh còn nói!”
“ Thì anh nói rồi mà. Anh thích em. Em cứ chờ đi, anh sẽ làm cho em thích anh đến không buông ra được luôn!”
“ Đồ ngạo mạn!”
“ Cũng khá xứng với em chứ, cô gái cứng đầu à!”
Nhất Băng cứng họng. Đàm Thái Kiệt cười trong lòng. Nhéo má cô, anh lên xe đi về.
Cô vẫn đừng đờ người. Hai giây sau, chợt hiểu những chuyện đang diễn ra. Cô to tiếng chửi rủa hắn, mặc cho xe của tên đó cứ khuất dần.
Đứng hồi lâu để lấy bình tĩnh. Nhất Băng bước vào nhà và phải mất thời gian để giải thích với bố mẹ đáng kính của mình.
“ Nhất Băng à, con làm sao mà quen với cậu ta vậy?’
“ Tình cờ thôi mẹ.”
“ Con và cậu ấy đang tìm hiểu thật à?”
“ Là nói dối!”
“ Con đừng ngại, cứ nói hết xem nào. Hai đứa đã có gì chưa?”
Như đã hết kiên nhẫn để thanh minh mối quan hệ của cô với tên Đàm Thái Kiệt kia. Cô nói một hơi dài:
“ Mẹ à, con nói rồi. Con với anh ấy chỉ là bạn. Việc anh ta nói hôm nay là do anh ta tự suy diễn. Tụi con không có bất cứ mối quan hệ gì trên mức bạn bè. Nếu mẹ cứ hỏi như thế nữa, con sẽ cắt đứt không giao tiếp với anh ta.”
Nghe Nhất Băng nói vậy, bà Hứa cũng không hỏi gì thêm. Cô bực nhọc về phòng.
“ Cái tên này là Thất Đình Hạo thứ hai chắc. Ai dà! Sao lại đem đến cho mình nhiều phiền toái như vậy. Chắc tôi phiền đến chết mất!”
**
Mặt trời lại trùm lên Sài Gòn những tia nắng ấm áp. Khẽ mở mắt, nhưng phải hồi lâu cô mới tỉnh táo được.
Bước xuống giường, cô thực hiện những việc làm quen thuộc của một buổi sáng.
Nhất Băng chậm rãi bước theo đường sân ra cổng chính. Nhưng cách cổng nhà của cô không xa, một chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật dừng ngay trước nhà cô. Và còn kèm theo một bóng người cao ráo tựa vào thành xe, khí chất đầy ngạo mạn.
Nhất Băng không tin nổi vào mắt mình
“ Đàm…Đàm Thế Kiệt!”
Thế Kiệt chậm rãi quay qua. Hướng ánh mắt về cô.
“ Em dậy rồi! Lên xe anh đưa đi học?”
“ Sao anh lại đến đây?’
“ Không hỏi nhiều, lên xe anh đưa đi. Muốn trễ giờ à”
Đặt vấn đề giờ giấc lên lòng thù hận, Nhất Băng đành phải để cho Đàm Thái Kiệt đưa đến trường.
Chiếc xe thể thao chói loá dừng ngay trước cổng trường làm bao ánh mắt đều đổ dồn vào, nhất là người trong xe là hoa khôi của trường Hứa Nhất Băng và anh chàng Đàm Thái Kiệt nổi tiếng tài hoa sát gái.
Nhất Băng cúi đầu bước xuống xe, trong lòng xấu hổ không chịu được. Vẫn là cái tên họ Đàm đó đem đến rắc rối cho cô!
Từ trên lầu cao, một bóng người nhìn xuống hai còn người kia, ánh mắt phừng phừng lửa ghen, bàn tay nắm chặt.
Đoạn đường từ sân trường vào lớp mọi ngày chỉ tốn của Nhất Băng 30 giây, sao bây giờ lại dài thăm thẳm. Trên đường đi còn hứng chịu bao ánh mắt ghen ghét, ngưỡng mộ và có cả…khinh thường của những người khác.
Vào lớp, mấy đứa bạn bu vào cô. Hỏi lấy hỏi để. Khó khăn lắm mới về được bàn của mình.
Nhưng vừa yên vị chỗ ngồi thì
“ Tên vừa nãy là ai” - Giọng nói lạnh tanh, nguy hiểm phát lên từ cái người cùng bàn.
“ Bạn” – Cô trả lời cộc lốc
“ Bạn đưa bạn đến trường. Thân thiết gớm nhỉ!”
“ Không liên quan đến cậu!”
“ Vậy là ngầm thừa nhận?!”
“ Bớt xen vào chuyện người khác đi!”
Đình Hạo quay phắt qua Nhất Băng
“ Tui có gì thua thằng đó hả, Nhất Băng! Bà nói tui biết đi!” - Hắn hét với tần số cực đại.
Nhất Băng vừa giận vừa xấu hổ
“ Ông đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả!”
Như nhận thấy mình đã sai, hắn nhỏ giọng
“ Tui xin lỗi, tại vì tui thấy bà với tên đó như vậy, tui không nhịn được!”
“ Có gì đâu mà không nhịn được!”
“ Bà nói gì kỳ vậy, tui là sắt đá chắc. Nhìn thấy người con gái mình thích đi với người khác mà không tức hả?!”
Một lời nói ra, như ngầm thừa nhận một tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng. Nhất Băng chợt đỏ mặt. Hắn cũng thế. Cả tiết học, cô và hắn cứ im lặng.
**