7h tối thứ 4, mẹ Nhất Băng chạy đôn đáo khắp phòng chuẩn bị cho bữa tiệc. Nhất Băng lê từng bước kéo chiếc valy trắng to gấp 2 lần cô vào phòng. Vừa đi vừa thở dốc. Cô không biết phải cảm ơn hay trách cứ người mẹ kính yêu này nữa, chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay đến mức đặt luôn một chiếc đầm dạ hội từ Pháp gửi về. Mẹ cô đúng là muốn cô cưới chồng thật rồi!
Mở chiếc valy ra trong hồi hộp, rồi mắt cô bỗng sáng rực bởi chiếc váy từ từ được lấy ra. Cô cầm chiếc váy lên, vui sướng xoay một vòng. Đứng trước gương, cô ướm thử chiếc váy lên người, ngắm mọi đường nét tinh xảo trên đó. Chiếc váy màu nude lộ đôi vai giúp tôn làn da trắng trẻo căng mọng và vóc dáng của cô ở mọi góc nhìn, mọi nếp gấp, chi tiết đều hoàn hảo đến kỳ lạ.
Nhất Băng hứng khởi đi thay chiếc váy. Vài phút sau, từ nhà vệ sinh bước ra một cô gái, à không một nữ hoàng chứ! Dù chưa trang điểm hay làm tóc nhưng Nhất Băng lại toả lên một vẻ đẹp “ không cần son phấn” , không nữ nhân nào có thể sánh bằng.
Nhất Băng kéo váy lên bước xuống đại sảnh cùng bố mẹ đến tiệm makup.
**
Toà Nhà S.L sừng sững giữa thành phố, đêm nay lại càng thêm lung linh bởi sự chuẩn bị rộn ràng của bữa tiệc sang trọng, đẳng cấp bậc nhất trong giới kinh doanh. Nơi đây đêm nay sẽ hội tụ đầy đủ các Tổng Tài và một số người liên quan đến dự, là đại tiệc ngàn năm có một. Bữa tiệc sẽ là một cơ hội lớn để các công ty, tập đoàn có thể mở rộng tầm mắt và quan hệ kinh doanh, hình thành một số hợp đồng quan trọng với đối tác mà mình mong muốn.
Và đặc biệt hôm nay, nhân vật đại thần trong giới kinh doanh cũng sẽ xuất hiện trước mọi người! Đúng là một dịp hiếm có.
Trong Đại Sảnh của toà nhà, khung cảnh náo nhiệt nhưng hết sức trang nhã diễn ra hết sức tự nhiên. Một chiếc xe thể thao dừng lại ngay trước cổng, hai người đàn ông lịch lãm bước xuống, cả hai toát ra cái khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, một điềm tĩnh xuất chúng, hai cao ngạo nhạy bén. Lại một lần hoà hợp nữa giữa hai đại thần Dịch Thành và Thái Kiệt.
Sự xuất hiện của cả hai làm mọi người một giây dừng lại đắm chìm vào sắc đẹp hư vô. Thái Kiệt đi đến chỗ các tiểu thư trẻ tuổi tiếp chuyện. Dịch Thành đến tự thưởng cho mình một ly Vang đỏ, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như không, mặc cho bao cô gái cứ đi đến tiếp cận mong một ánh mắt chú ý từ anh. Nhưng tất cả cứ dần tránh đi, cô nào cũng bễu môi nhưng không thể phủ nhận phong thái cuốn hút của con người cao ngạo đó.
Một chiếc xe đắt giá khác lại dừng ngay trước cổng, Nhất Băng bước ra, cuốn hút như một nữ thần, phong thái thanh cao thoát tục. Cô khoan thai bước vào, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ níu kéo lấy cô. Không ít người cảm thán trước nhan sắc tuyệt mỹ này. Dịch Thành để ly rượu vang xuống, nhìn cô hồi lâu. Thái Kiệt cũng dừng việc tán tỉnh, tập trung ánh mắt về phía cô. Có thể nói, nếu Dịch Thành hôm nay lại Đại Thần thì Nhất Băng như một Nữ Vương trong buổi đại tiệc này.
Cô cùng bố mẹ đến tiếp chuyện với một số vị khách, nhưng hồi sau, Nhất Băng tự động rút lui tìm cho mình một chỗ để nghỉ chân.
Góc khuất của toà nhà. Cô gỡ đôi giày 7 phân ra, xoa đôi chân đã sưng đỏ, lâu rồi cô không mang giày cao gót, hôm nay mới đi có một chút đã đau thế này. Cô nghĩ bâng quơ: “ Đi dạ tiệc thì có gì vui chứ! Vừa nhức đầu vừa nhức chân!”. Cô lại mang giày vào, bước đến chỗ mọi người với nụ cười thiên thần.
Nhất Băng cầm ly Cooktail trên tay, cô lắc nhẹ, khoan đưa vào miệng uống thì động tác bị dừng lại bởi tiếng gọi từ xa:
“ Nhất Băng!”
Cô quay mặt lại, cuối cùng cũng nhận ra Đình Hạo. Hắn chạy đến chỗ cô, vỗ vai cười:
“ Nhất Băng! Em biết không, hôm nay em đẹp tuyệt vời luôn!”
Cô khẽ ngượng:
“ Cảm ơn, mà anh đến lâu chưa?”
“ Cũng không lâu lắm” - Hắn chợt cười.
Đình Hạo phải kết thúc cuộc nói chuyện đến tiếp khách với bố mẹ, còn mình cô đứng đó. Chán chường, Nhất Băng cầm ly Cooktail đi xung quanh, vừa đi vừa quay tứ phía nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt.
Chợt cô va vào lồng ngực của ai đó, mùi hương nam tính quen thuộc toát ra làm tim cô sững một nhịp. Nhất Băng chưa kịp nhìn mặt tên đàn ông kia đã lên tiếng:
“ Xin lỗi, tôi không cố ý…”
“ Lại là em!” – Anh toát ra giọng nói điềm tĩnh đặc trưng.
Cô ngước mắt lên, khuôn mặt hơi biến sắc vì sợ sệt. Nhìn dung mạo tên đàn ông trước mặt, cô đưa tay ôm trán, than thầm: “ Mình với hắn có duyên nợ kiếp trước hay sao mà cứ đi đâu cũng gặp! Haiz…”.
Cô lên tiếng, giọng nói có chút bất cần:
“ Tôi đã xin lỗi rồi, tạm biệt!”
Anh chợt nắm tay cô lại. Nhất Băng thoáng giật mình, trong tim có chút rung động. Dung mạo xuất chúng của anh làm cô choáng ngợp. Giọng điệu cô có chút gắt gỏng:
“ Anh làm cái gì vậy, buông tay tôi ra!”
Dịch Thành định nói điều gì đó thì bố mẹ cô từ đâu khoác tay đi đến phía cô và anh. Nhất Băng vội rút tay ra, cách anh một khoảng xa hơn lúc đầu. Sâu trong khoé miệng anh ánh lên ý cười.
Bố mẹ Nhất Băng tươi cười đi đến, mẹ cô mở lời:
“ Chào cậu Tiêu, tôi là Lục Thiên Tâm, còn đây là Hứa Mạc Hùng, chồng tôi. Rất vui được gặp cậu. À, tôi cũng giới thiệu, đây là Hứa Nhất Băng, con gái của chúng tôi.”
Mẹ Nhất Băng kéo cô đến bên cạnh, vẫn nở nụ cười tươi. Riêng cô cảm thấy hơi khó chịu, lai thoáng chút ngạc nhiên. Tên đại thần gì đó mà mẹ cô nói là cái tên đáng ghét này sao? Nhất Băng nở nụ cười gượng gạo.
Khoé miệng anh lại cong lên, nở nụ cười tự nhiên:
“ Thì ra là thiên kim tiểu thư của Hứa gia, rất xinh đẹp.”
Bố mẹ cô cười tự hào. Còn cô nở nụ cười giả tạo nhất của mình, trong lòng như muốn phực lửa: “ Cái tên mắc dịch này, nói dối không chớp mắt, rõ ràng là đã quen biết thậm chí hạ nhục mình mà còn tỏ thái độ điềm tĩnh không quen biết. Thật đúng là làm cho người khác tức chết mà!”.
Tiếng MC vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện:
“ Các bạn thân mến, chúng ta cùng nhau khiêu vũ nào!”
Khúc nhạc du dương vang lên, cặp cặp cùng nhau từng bước khiêu vũ. Không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng kỳ lại. Dịch Thành để tay cô lên vai anh, tay còn lại nắm chặt tay kia của cô, cất giọng nói mê hoặc:
“ Có thể nhảy cùng tôi một bản được không?”
Nhất Băng phân vân, không biết xử thế sao cho phải. Nhìn về ba mẹ thì ánh mắt cô chợt tối sầm bởi những cái chớp mắt bảo cô đồng ý. Cô thở dài, thôi thì ba mẹ đặt đâu con ngồi đó vậy, cô đồng ý nhảy cùng anh.
**
Từng bước chân sải điêu luyện trên sàn kính làm người khác cảm thấy mê hoặc. Khoảnh khắc cô gần anh đến mức như tựa mặt lên vai anh, mùi hương của anh làm cô cuốn hút đến nỗi không muốn tách rời. Anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương sâu thẳm, nỗi nhớ Đổng lại tràn về. Tim Nhất Băng càng lúc càng đập nhanh, là cảm giác gì đây? Không được, cô không thể cảm nắng trước con người nguy hiểm này được! Cô cố gắng làm bản thân tỉnh táo nhất nhưng lý trí lại không nghe lời, cô cứ cuốn theo từng bước nhảy của anh…
Một cặp đôi khác cũng vừa nhảy vừa tiến gần lại về phía cô và anh. Nhất Băng ngước lên nhìn và nhận ra ngay Maya và Đình Hạo, hắn có vẻ đôi chút khó chịu. Nhất Băng hướng đôi mắt về Maya, cô gái ấy nhìn cô với một ánh mắt thách thức xen chút gì đó là đắc thắng. Cô khẽ nhăn mặt.
Maya nhìn cô, cố để đôi mắt kiêu ngạo nhất để chọc tức cô. Nhưng trong lòng lại nhói lên cảm giác ghen tị. Sao người nhảy chung với cô ta là Tiêu Dịch Thành chứ, như mình còn chưa một lần có diễm phúc ấy.
Maya và Đình Hạo càng tiến về gần phía Nhất Băng, Dịch Thành hơn. Maya cất giọng ngọt sớt:
“ Tiêu tổng, chúng ta cùng nhau đổi bạn nhảy, ngài có đồng ý?”
“ Được thôi” - Giọng nói anh có chút ngạo mạn.
Thế là Maya và Dịch Thành một cặp nhảy, cô và hắn một cặp nhảy.
Nhất Băng cũng Đình Hạo sải bước khiêu vũ, ánh mắt hắn nhìn cô chứa muôn vàn yêu thương, khác hẳn với cô gái Maya lúc nãy. Nếu không phải vì bố mẹ cô bắt ép thì hắn đã đến và cũng cô nhảy rồi. Nhất Băng vẫn im lặng, thực hiện hết động tác khiêu vũ của mình.
**
Maya cố sát lại gần anh, đưa mùi nước hoa Pháp quyến rũ vương vấn lên bộ quần áo lịch lãm đó. Maya cất giọng nói trầm bổng như không:
“ Có vẻ anh thích Nhất Băng?”
“ Cô nghĩ vậy sao?” – Anh khẽ nhếch mép.
“ Chắc anh phải buồn rồi, hiện giờ Nhất Băng đã có người yêu, là Đình Hạo, chàng trai đang nhảy cùng cô ta. Anh phải tiếc nuối lắm nhỉ?”
“ Sao tôi phải tiếc nuối chứ! Chỉ là một cô gái thôi mà!”
“ Cách nói chuyện của anh thật khiến người khác khó chịu. Nhưng tôi thích.”
Maya khẽ nhón lên, đặt một nụ hôn hờ lên má anh. Cô lại nói tiếp, to hơn để cặp đôi kia đủ nghe thấy:
“ Nào, trở lại như ban đầu thôi!”
Cả 4 người cùng xoay vòng và nhảy với nhau như lúc đầu. Bộ tứ như 4 ngôi sao rực rỡ trong buổi tiệc hôm nay, không ai có thể sánh bằng.
Nhất Băng lại phải cố gắng giấu nỗi hồi hộp đang ngự trị trong lòng. Cảm giác này làm cô cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.
Anh chợt cúi xuống nhìn vào đôi mắt cô, cất giọng nói trầm ấm:
“ Cô với anh chàng kia là người yêu?”
Nhất Băng thoáng giật mình, trả lời một cách ngại ngùng:
“ À…Ừm…”
“ Là cô thật sự yêu anh ta?”
“ Tôi không biết…bởi vì, Đình Hạo đã cứu tôi, hôm đó….À, mà tôi nói chắc anh cũng không biết đâu…”
Dịch Thành khẽ nhăn mặt, anh nói đầy ẩn ý:
“ Nếu là tôi cứu em, em có yêu tôi không?”
**