Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 634




Do cảm xúc của Phương Ly đang ở trạng thái kích động, cho nên cô ta hỏi một loạt câu hỏi. Và dĩ nhiên là, có vẻ như cô ta đã hiểu nhầm khi cho rằng Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh có quan hệ không thể nói cho người khác, mà chỉ dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán hai người.

Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng: “Phương Ly, thu hồi những thứ lộn xộn trong đầu cô đi. Quan hệ giữa tôi và Tổng giám đốc Trần chỉ là quan hệ làm việc bình thường cộng thêm bạn bè mà thôi. Bây giờ tôi đang ở trong văn phòng của anh ấy. Cô không hỏi tại sao tôi lại trả lời điện thoại sao? Tôi nói cho cô biết, đó là bởi vì Tổng giám đốc Trần không muốn nhận điện thoại của cô. Anh ấy chán ghét hành vi thái quá của cô và anh ấy hy vọng cô có thể kiềm chế bản thân hơn một chút”

Trần Thanh Minh nghe Lạc Hiểu Nhã nói mà thầm thở dài một tiếng. Trước đây, anh ta cũng từng nói những lời này qua điện thoại với Phương Ly, nhưng Phương Ly này lại vẫn cứ ngoan cố mà nhất quyết phải làm như vậy.

Một người đàn ông như anh ta thật sự không thể làm gì cô ta được. Vì vậy bây giờ anh ta mới cứ giằng co không dứt với cô ta như vậy.

Quả nhiên, một giây sau giọng điệu của Phương Ly chợt lộ ra vẻ đắc ý và điên cuồng: “Lạc Hiểu Nhã, cô cũng quản nhiều chuyện quá rồi đó. Đây là chuyện của tôi và Tổng giám đốc Trần, có liên quan gì đến cô chứ? Tôi nói cho cô biết, Tổng.

giám đốc Trần không ghét tôi, anh ấy thích tôi. Tôi đã điều tra rõ ràng, anh ấy căn bản không thích An Bích Hà, anh ấy thích tôi “

Bởi vì điện thoại di động đang để chế độ loa ngoài, cho nên khi Phương Ly vừa dứt lời, Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh đồng loạt quay sang nhìn nhau một cái. Vẻ mặt của cả hai người đều có chút kinh ngạc.

Chuyện này, Phương Ly này sẽ không thật sự điên rô mà cho rằng Trần Thanh Minh thích cô ta đấy chứ? Sao có thể như vậy được chứ?

Bản thân Trần Thanh Minh cũng cảm thấy có chút mơ hồ, anh ta nhớ rõ lúc mình giả vờ thích An Bích Hà, anh ta cũng không tỏ ra có thiện cảm với Phương Ly. Hay là anh ta từng có hành động nào đó khiến người ta hiểu nhầm mà từ đó đoán răng anh ta thích cô ta?

“Phương Ly, chuyện này không phải đều là do cô tưởng tượng ra đấy chứ?” Lạc Hiểu Nhã dò hỏi.

Giọng nói của Phương Ly đột nhiên trở nên sắc nét hơn: “Tôi không có, tôi không suy đoán, đó là sự thật, nếu anh ấy không thích tôi, tại sao anh ấy lại chỉ muốn đạp đổ An thị mà không ra tay với tôi? Nếu anh ấy không thích tôi, sao anh ấy còn giới thiệu công việc cho tôi? Tổng giám đốc Trần vẫn luôn thích tôi, nhưng vì các người, các người đã ở bên cạnh quấy nhiễu cho nên anh ấy mới không dám tiếp nhận tôi. Tất cả là đều tại các người”

Vẻ mặt lúc này của Trần Thanh Minh giống như vẻ mặt buồn nôn khi ăn phải ruồi.

Lúc trước anh ta cảm thấy bản thân mình đã lợi dụng Phương Ly, cho nên khi thấy cô ta rời khỏi An thị, anh ta đã muốn bồi thường cho cô ta một chút và giới thiệu cho cô ta để có cơ hội việc làm.

Nhưng cơ hội đó cũng cần phải qua sự tuyển chọn mới có thể vào làm việc.

An thị ngã xuống, chỉ cần là người có đầu óc thì chắc chắn sẽ biết, Trần Thanh Minh lợi dụng Phương Ly, đây chỉ là một sự bồi thường. Tuy nhiên, Phương Ly không những không biết, cô ta lại coi đây là tình yêu của Trân Thanh Minh.

Anh ta lập tức lấy điện thoại từ trong tay Lạc Hiểu Nhã rồi dùng giọng điệu lạnh lùng để nói với Phương Ly: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi không hề thích cô, tôi cũng không có một chút tình cảm nam nữ nào đối với cô. Phương Ly, nếu cô còn dám quấy.

rối tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Có phải, lúc trước cô ở trong trại giam vẫn chưa đủ hay không?”

Giọng nói của Phương Ly chợt có chút ngập ngừng. Sau đó, cô ta điên cuồng gào thét: “Không, Trần Thanh Minh, anh thích tôi, anh có thể không nhận ra việc anh thích tôi. Nhất định là do Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn cố lừa dối anh, cho nên anh mới không thể nhìn rõ nội tâm của mình. Con đàn bà đê tiện như cô ta vẫn luôn thích làm những chuyện như vậy…

Trần Thanh Minh đã không thể nghe được nữa. Nhưng khi anh ta đang chuẩn bị cúp điện thoại, Lạc Hiểu Nhã lại đưa tay ra để ngăn anh ta lại. Cô trầm mặt rồi lấy lại chiếc điện thoại di động.

“Phương Ly, cô hãy nhìn rõ hiện thực đi, đừng quấy rối Tổng giám đốc Trần nữa. Trước đây, Tổng giám đốc Trần vẫn luôn kiêng ky chuyện cô là một người phụ nữ, cho nên anh ấy mới không so đo với cô. Nếu còn có lần sau, anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu.”

Phương Ly nghe xong lời này thì cười lạnh một tiếng: “Uy hiếp tôi sao? Cô có muốn gọi cảnh sát không? Vậy thì mau đi báo cảnh sát đi. Dù sao tôi cũng chỉ đi loanh quanh ở gần nhà anh ấy, chứ tôi cũng không thật sự làm ra chuyện gì. Nếu nói rãng tôi đã gọi cho anh ấy để quấy rối anh ấy sao? Tôi chỉ gọi nhầm điện thoại mà thôi. Huống hồ, lúc trước anh ấy không phải là cũng không trả lời sao? Cho dù cô có báo cảnh sát thì bọn họ cũng chỉ có thể nhốt tôi vài ngày. Đến lúc tôi ra khỏi đó, tôi vẫn sẽ làm như vậy, các người có thể làm gì được tôi?”

Lời nói vừa kiêu ngạo vừa không biết xấu hổ này của cô ta khiến cho Lạc Hiểu Nhã không nhịn được mà nở một nụ cười.