Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 582




Sáng ngày mai ông ta sẽ nghĩ biện pháp, vơ vét vài món đồ đáng giá bên trong rồi lặng lẽ đem đi bán. Đây đã là biện pháp cuối cùng để ông ta có thể xoay sở được tiền.

Lúc này, ông ta thật sự biết ơn Sở Hân, trước khi đi cũng không mang theo thứ gì đáng giá trong biệt thự, để lại cho ông ta một con đường sống.

Nhớ tới bộ dáng của Sở Hân, biểu cảm An ‘Vu Khang có chút phức tạp.

Nếu cô ta không phải người của Hoắc Tùng Quân thì tốt rồi, nhưng cũng chính vì cô †a nên bản thân mới không đề phòng, để rồi bị ghỉ lại đoạn hội thoại hôm đó. Đoạn ghi âm đó cũng trở thành mồi dẫn lửa khiến ông ta trở thành như thế này.

Sắc mặt An Vu Khang trông rất khó coi, ông ta mở cửa ra.

Trong biệt thự im ăng, tối đen như mực, không có chút ánh sáng. Ông ta mò mẫm trong bóng tối để tìm công tắc bật đèn.

Đột nhiên đèn sáng rực lên, ông ta phải híp mắt một lúc để thích nghỉ với ánh sáng rồi mới mở mắt ra. Đến khi nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, mồ hôi lạnh sau lưng ông ta túa ra ngay tức khắc.

“Hoắc… Hoắc Tùng Quân?”

Lúc An Vụ Khang nói ra cái tên này, ông ta có thể nghe thấy tiếng răng mình đang va vào nhau cầm cập.

Người đàn ông ngồi trên sô pha không phải là Hoắc Tùng Quân sao?

Thân hình cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, mặt mày lạnh nhạt anh tuấn, khi híp mắt nhìn ông ta thì ánh mắt vô cùng âm trầm, ngay cả làn da trắng nốn cũng lộ ra sự lạnh lẽo dưới ánh đèn.

“Hình như ông nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên lắm à?” Hoắc Tùng Quân cười nhạo một tiếng: “An Vụ Khang, tôi rất khâm phục ông, biết rõ Sở Hân là do tôi phái tới tiếp cận ông, dù đang chạy trốn nhưng ông vẫn chạy vào căn biệt thự này!”

An Vu Khang nghe xong lời này thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhìn thấy người phụ nữ phía sau Hoắc Tùng Quân thì ông ta cắn chặt răng, trong mắt toàn là ý căm thù: “Sở Hân, tôi đối xử với cô tốt như vậy, tại sao cô lại phản bội tôi?”

Sở Hân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ông †a một cái, đầu mày đuôi mắt vẫn vô cùng dịu dàng, lộ ra vẻ quyến rũ của một cô gái nhỏ nhưng khi nói thì cô ta nhìn An Vu Khang bằng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Tổng giám đốc An, hai người chúng ta nào có nói được phản bội hay không được phản bội, vốn dĩ tôi là do Tổng giám đốc Hoắc.

phái qua tiếp cận ông, từ đầu đến cuối đều không phải người của ông” Sở Hân cúi đầu cười một cái, dùng cặp mắt đã từng gợi tình kia mà liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt.

Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng lại khiến An Vu Khang vô cùng khó chịu Trước kia, An Vu Khang ở trước mặt Sở Hân luôn vẻ vang tươi đẹp, tràn đầy khí thế, Sở Hân chỉ có thể phụ thuộc vào ông ta nhưng hiện giờ một cái liếc mắt kia của cô ta khiến ông †a cảm thấy bản thân mình giống như ăn xin đang quỳ rạp dưới chân cô ta.

Một sự tự ti khó tả nảy lên trong lòng.

An Vu Khang cố gắng gạt đi cảm xúc đó trừng mắt liếc cô ta một c: lôi tự hỏi xử với cô không tệ, ngoại trừ không cho cô vị trí bà An thì tôi đều cho cô tất cả mọi thứ của tôi, bất kế là tình cảm hay tiền tài”

Sở Hân nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Chẳng phải tôi vẫn chỉ là bồ nhí thôi à? Thậm chí bị người phụ nữ của ông đánh ngoài đường mà tôi cũng không có tư cách đánh trả.

Nhiều lắm thì chúng ta chỉ xem như là một cuộc giao dịch, tôi hy sinh sắc đẹp của tôi, lôi ra được tin tức hữu dụng từ nơi này của ông, không phải rất công bằng à? Ngay cả tài sản gì ông cho tôi, tôi cũng không mang đi, còn về phần tình cảm của ông..” Cô ta nói bằng giọng khinh thường: “À, tình cảm của ông thì tôi không cần”

Mặt An Vụ Khang phình to như gan lợn, vẫn muốn nói gì đó thì đã bị Hoắc Tùng Quân không kiên nhẫn ngất lời: “Hình như ông vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của bản thân, chúng tôi đến nơi này không phải để nghe ông tâm sự”

Lời này khiến An Vu Khang bình tĩnh lại, trước đó ông ta chỉ thấy Hoắc Tùng Quân vả cả Sở Hân, lúc này mới phát hiện, Lạc Hiểu Nhã ngồi bên cạnh Hoắc Tùng Quân, phía sau bọn họ còn có không ít người mặc đồ đen.

Cả người An Vu Khang run lên một chút, không tự giác được lùi về sau mấy bước, cảnh giác nói: “Các người, các người muốn làm gì?”