Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 522





Sắc mặt của Hoắc Tùng Quân thả lỏng ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý về kế hoạch vừa rồi.

“Vậy anh đi tầm đã” Anh nói xong, cầm quần áo đi về phía nhà tắm.

Lạc Hiểu Nhã bây giờ mới phát hiện, cái tên chết tiệt này, hóa ra lúc tới đây, đã chuẩn bị cả quần áo để thay rồi, rõ ràng anh đã sớm tính toán đêm nay nhất định ở đây không về.

Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh, khóe mắt lông mày đều tỏ ra vẻ đắc ý, giống như một đứa trẻ to xác ngây thơ nồng nhiệt, so với bình thường lạnh lùng điềm đạm hoàn toàn không giống.

Lạc Hiểu Nhã cụp mắt xuống, không tìm anh để tính sổ.

Được rồi, anh đã tốn hết tâm tư để được ở lại, vậy thì cho anh ở lại đi, nếu không ai mà biết được anh lại nghĩ ra mấy lý do kỳ cục như vậy chứ.

Lạc Hiểu Nhã chuẩn bị tới phòng ngủ dọn giường, nhưng lại nghe thấy điện thoại của Hoắc Tùng Quân trên bàn vang lên, cô vốn dĩ không để ý đến, nhưng mà tiếng điện thoại sau lưng cứ vang lên ding dong ding dong không ngừng.

Lòng hiếu kỳ của cô lập tức dâng lên.

Nhìn vào màn hình sáng lóa, là một dòng tin của người phụ nữ gửi tới “Sở Hân (An Vu Khang)”.

Sở Hân này, khi Hoắc Tùng Quân đưa cô về nhà, ở trên xe có nhắc tới, là người mà anh ngầm cài vào bên cạnh của An Vu Khang.

Lạc Hiểu Nhã đang chuẩn bị thu tâm mắt lại, lại vô tình nhìn thấy Sở Hân gửi tới một tin nhắn, có từ “Lạc Quang Nhật”.

Từ này trực tiếp làm cho tầm mắt cô bị thu hút, cô có một dự cảm mơ hồ, tin tức hôm nay.

Sở Hân gửi tới, e rằng đã nghe ngóng được sự thật về cái chết của bố.

Lạc Hiểu Nhã nghĩ một lúc, thử nhập ngày sinh của mình vào, không ngờ lại có thể mở ra được.

Mở ra phần tin nhắn với Sở Hân, cô ta gửi tới tin đầu tiên là hai đoạn ghi âm.

Tin phía sau, cũng là do Sở Hân gửi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ của tổng giám đốc Hoắc giao phó, bây giờ đã rời khỏi An Vu Khang.

Chuyện của bốn năm trước, đã nghe ngóng được rõ ràn rồi, chuyện năm đó của Lạc Quang Nhật, có điểm kỳ lạ, nhà họ An giấu giếm rất nhiều chuyện, đều bị cô ta phát hiện ra rồi.

Lạc Hiểu Nhã nhìn những dòng chữ này, đôi mắt đỏ lên, vừa kích động vừa đau lòng.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn biết được bố bị chịu oan, tuyệt đối không hề có quan hệ gì đến nhà họ An, Nhưng mà nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ biết được từ miệng người nhà học Lạc, Lạc Đại Hùng và Lạc Quang ở trên xe bố động tay động chân, ngoài điều này ra, không còn bất cứ chứng cứ gì và đầu mối.

Bây giờ Hoắc Tùng Quân giúp cô điều tra ra, chỉ cần nghe đoạn ghi âm này, tất cả mọi thứ sẽ đều sáng tỏ.

Lạc Hiểu Nhã vội vàng lo lắng ngón tay run lên bần âm lên.

Đoạn ghi âm đầu tiên, là An Vu Khang nói về bốn năm trước giúp đỡ An Bích Hà xử lý vụ tai nạn xe, điều này trước đây Lạc Hiểu Nhã cũng đã đoán ra.

Khi vụ tai nạn xảy ra vào bốn năm trước, An Bích Hà hôn mê ba năm, cô ta là con gái duy nhất của nhà họ An, vì vậy sự tình tuyệt đối là do bố An mẹ An sắp xếp, điều này không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Điều quan trọng là ở đoạn ghi âm số hai, đoạn ghi âm này cũng dài hơn đoạn ghi âm một một chút.

Lạc Hiểu Nhã nghe thấy giọng nói say mèm của An Vu Khang, cứ nghe như vậy, đôi mắt càng ngày càng mở to, không thể tin nổi, nghe tới cuối cùng, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Cô không có một chút biểu cảm gì, chỉ biết mở to mắt, nước mắt không tự chủ được mà tuôn dài.

Giống như toàn bộ hồn phách của cô đã không còn nữa.

Hoắc Tùng Quân lau mái tóc từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy cô đang đứng ngây ngốc ở giữa sofa và bàn trà hai vai không ngừng run rẩy, cẩn thận dè dặt bật đoạn ghi Anh cau mày bước tới: “Sao em không về phòng ngủ, nước nóng ở phòng tầm rất nhiều, bây giờ có muốn đi tắm, anh tìm quần áo giúp em…”