Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 514




‘Thấy ông ta khăng khăng như vậy, An Bích Hà cũng không nói gì thêm, cô ta cảm thấy nếu mình còn nói tiếp thì chắc chản sẽ chọc giận bố mình, làm ông ta càng thiên vị người phụ nữ đó hơn.

Lúc này, cuối cùng mẹ An cũng kết nối được cuộc gọi, vì có An Bích Hà ở đó nên An Vụ Khang nhấc điện thoại lên nghe thay vì chọn cách cúp máy.

Vừa lên tiếng, mẹ An đã cất giọng cáu kỉnh tức tối: “An Vu Khang, mấy ngày nay ông chết ở đâu, không đến công ty, không về nhà, ông nói đi, ông ở chỗ con hồ ly tinh nào?”

Mẹ An và bố An làm vợ chồng suốt bao năm qua, dĩ nhiên cũng biết ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng bà ta không bận tâm đến những người phụ nữ này, bởi vì bà ta biết họ chẳng thể gây nên sóng gió gì, chỉ cần họ đừng có con cái thì bà ta có thể khuất mắt trông coi.

Nhưng lần này khác với trước đây, trừ khi đi công tác thì chưa từng có chuyện An Vu Khang đi liền một mạch mấy ngày không về nhà Nghe thấy giọng chất vấn chua ngoa đanh đá của bà ta, tâm trí An Vu Khang không ngừng so sánh với giọng nói của Sở Hân, càng lúc càng cảm thấy khó chịu với mẹ An, bèn trả lời qua loa: “Tôi ở công ty, có một vài chuyện xảy ra”

“Ông lừa được ai. Lúc trước tôi nói chuyện với Bích Hà qua điện thoại, con bé bảo ông không có mặt ở công ty. Lần nào tôi gọi, ông cũng không nghe, sau thì tắt máy luôn. Ông nói cho tôi biết ông đang ở trên giường của con hồ ly tinh nào mà không dám trả lời điện thoại của tôi!”

Giọng nói om sòm và điên cuồng của bà †a vang lên bên tai bố An, nghe được một lúc, ông ta bực bội cau màu lại: “Bà đừng vô duyên vô cớ làm loạn lên có được không hả, nói năng thì tục tĩu chợ búa, có ra dáng bà An hay không?”

Tính cách ngang ngược, điên cuồng và phiền phức của An Bích Hà thực sự giống hệt mẹ cô ta.

“Sao nào, chê tôi xấu tính à, chê tôi tục tu à, đám gái gú bên ngoài bắt hồn ông đi mất thì tốt đẹp lắm đấy, giờ đã nhớ ra tôi là bà An rồi à, lúc vật lộn với con hồ ly tinh kia ông có bao giờ nhớ ra vẫn còn bà An này ở nhà hay không?”

An Vu Khang không muốn cãi nhau với bà ta bèn bảo thẳng: “Tôi đang ngồi cạnh Bích Hà. Tôi không nói dối bà. Nếu bà không tin thì tôi để Bích Hà nói chuyện với bà.”

Nói dứt lời, ông ta gọi An Bích Hà rồi ném điện thoại cho cô ta An Bích Hà liếc nhìn ông ta, bắt gặp ngay ánh mắt cảnh cáo thì nở nụ cười mỉa mai.

Đúng là trơ trên khi có gan làm ra việc như vậy mà lại không có gan cho mọi người biết, còn muốn con gái mình bao che cho.

Nhưng vốn đã không còn sức lực để giải quyết khủng hoảng mà công ty đang gặp phải, An Bích Hà cũng không muốn mẹ An gây thêm phiền toái khiến cho gia đình rối rằm thêm.

Cô nhận điện thoại và vỗ về mẹ mình bằng giọng điệu ngoan hiền: “Mẹ ơi, con đây.

Bố và con đang ở công ty. Có một số vấn đề xảy ra với công ty, hai bố con đang trực.

Đúng… Không có ai khác cả, vâng, mẹ cứ yên tâm”

Nói xong, cô ta lạnh lùng đưa điện thoại cho An Vu Khang: “Mẹ hỏi bố tối nay có về không!”

An Vu Khang cầm lấy điện thoại, sực nhớ tới vết thương trên mặt Sở Hân, bèn nói với mẹ An: “Tối nay tôi không về, phải, công ty có chuyện”

Nói dứt lời là lập tức kết thúc cuộc gọi.

An Bích Hà nhìn ông ta chảm chằm: “Tối nay con sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng làm thêm giờ. Con sợ buổi tối Hoắc Kỳ đột ngột ra đòn thì chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị và có thể sẽ không đối phó được.”

Bố An áy náy nhìn cô ta, gật đầu: “Thế thôi, Bích Hà ạ, bố thấy con xử lý công việc cũng khá thành thạo. Buổi tối con ở lại công ty là được. Bố già rồi, không đủ sức chống chọi nữa”

Nghe thấy vậy, ánh mắt An Bích Hà càng lạnh lùng hơn, giọng nói cũng trở nên rất hung hãng: “Bố muốn đi gặp người phụ nữ kia chứ gì.

Tâm tư của bố An đã bị nhìn thấu, dứt khoát không kiếm cớ nữa, thoải mái mà thừa nhận.

“Đúng vậy”

An Bích Hà nắm chặt tay lại, cố gắng nhân nhịn, nếu như An Vu Khang không phải bố của cô ta thì cô ta đã chửi cho ông ta một trận từ lâu rồi Trước tình hình chung này, sao có thể không biết tốt xấu, lúc này mà vẫn có tâm tư nghĩ đến phụ nữ.