Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 504




An Bích Hà xem màn biểu diễn của người phụ nữ này mà trong lòng nổi trận lôi đình, vô cùng tức giận. Làm thế nào mà người phụ nữ này có thể diễn xuất tốt hơn cả cô ta đã từng làm trước đây vậy.

Mặc dù Sở Hân diễn rất tự nhiên, nhưng An Bích Hà cũng là một người con gái, mà trước đây cô †a cũng đã từng là loại tiểu tam như Sở Hân bây giờ, tại sao An Bích Hà lại không nhìn ra Sở Hân đây là đang làm trò cơ chứ, cũng chỉ là để lấy được sự thông cảm của An Vu Khang mà thôi.

Thế nhưng An Vu Khang lại chìm đắm trong đó cái sự giả tạo đó, không thể nhìn được bộ mặt thật của cô ta một tí nào, cho dù trong thâm tâm, An Bích Hà thấy rõ được mọi thứ, muốn nhắc nhở để ông ta nhìn rõ được bộ mặt thật của người phụ nữ này, nhưng nói không chừng An Vu Khánh sẽ nghĩ An Bích Hà oán hận Sở Hân, cố ý gây chuyện chửi bởi trước mặt ông ta.

An Bích Hà tức giận đến nỗi khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Hân, trong mắt cô ta tràn đầy sự căm thù, oán hận.

An Vu Khang đang định nói chuyện với An Bích Hà, lại nhìn thấy ánh mắt này của con gái mình, ông ta nhíu mày, bỗng chốc rùng mình.

Con gái của ông ta từ nhỏ đều được cưng chiều đến nỗi làm hư con bé, lòng dạ đặc biệt độc ác, so với ngày xưa, ánh mắt bây giờ của An Bích Hà càng thêm đáng sợ, như thể sắp ăn thịt người ta đến nơi.

“An Bích Hà, mau về công ty với bố” An Vu Khang không muốn ở đây lâu để bị người ta chê cười thêm nữa, ông ta kéo tay An Bích Hà rồi quay người đi về phía công ty.

Bây giờ, ông ta hoàn toàn không hiểu rõ tình huống hiện tại của công ty là như thế nào, ngay lập tức hỏi An Bích Hà về tình hình cụ thể. Sau khi nghe những gì cô ta nói, An Vu Khang mới nhận ra răng mọi chuyện khó khăn, hóc búa hơn những gì ông ta nghĩ rất nhiều.

“Tại sao nhà họ Ngô có thể trở mặt lật lọng như vậy được? Bọn họ đổi ý như vậy không sợ bị tổn hại danh tiếng hay sao, đối với người làm ăn mà nói, mất đi lòng tin của mọi người thì chẳng khác nào một nhát dao chí mạng cả.”

An Vu Khang vừa sốt ruột vừa tức giận, ông ta mở điện thoại và đang xem blog chính thức của nhà họ Ngô. Ngay khi tải lại nó một lần, ông ta thấy blog chính thức của bọn họ vừa đăng tải một tin mới Đó là một đoạn video với tiêu đề là một lời xin lỗi đến Hoắc Tùng Quân của Hoắc Kỳ.

Ông ta hơi sững sờ một chút, lập tức bấm vào video để xem, thấy Ngô Thành Nam hạ thấp giọng xuống, cúi đầu xin lỗi Hoắc Tùng Quân.

Đoạn video rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài phút, xem xong, ông ta quay đầu nhìn An Bích Hà, hỏi: “Bố biết trong khoảng thời gian gần đây, con với Ngô Thành Nam có mối quan hệ rất thân thiết. Tại sao cậu ta lại xin lỗi Hoắc Tùng Quân như vậy? Nguyên nhân thực sự là gì, con nói rõ cho bố biết xem nào.”

Ông ta vừa dứt lời, hai hàng lông mày của An Bích Hà liền dựng ngược lên, cô ta trở nên sốt sắng.

An Bích Hà cố tình che giấu chuyện cô ta và Ngô Thành Nam tập kích đánh úp Hoắc.

Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã, đùng một cái nhà họ Ngô lật lọng như vậy, không ngờ đoạn video này lại khiến cho An Vụ Khang nảy sinh nghỉ ngờ.

An Vu Khang chỉ có một đứa con gái, ông ta nuôi dạy nó từ khi còn bé xíu đến lúc trưởng thành, ông ta lại chả hiểu rõ tính nết của An Bích Hà quá. Chỉ cần nhìn ánh mắt hốt hoảng, đảo qua đảo lại của An Bích Hà là ông ta đã biết cô ta đang nung nấu một ý định quái quỷ nào đó.

Ông ta vừa mới hỏi một câu về Ngô Thành Nam mà An Bích Hà đã hoảng sợ như vậy, thì chắc chăn, chuyện này cũng có liên quan ít nhiều đến An Bích Hà.

“Con nói rõ cho bố xem, Ngô Thành Nam đã đắc tội gì với Hoắc Tùng Quân, có phải con cũng có liên quan không?” Giọng An Vu Khang hơi to tiếng hơn một chút.

Dưới cái uy của bố mình, cuối cùng An Bích Hà cũng kể ra câu chuyện Vừa kể hết đầu đuôi câu chuyện, An Vu Khang bỗng tát cho cô ta một cái tát, ông ta tức giận đến mức thở dốc, trừng mắt nhìn An Bích Hà: “Con bị làm sao vậy, con đã biết rõ là Hoắc Tùng Quân muốn ra tay với chúng ta Khó khăn lảm công ty mới ổn định được một chút. Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải biết điều, lặng lẽ làm ăn phát triển, nhưng con thì hay rồi. Kéo theo cả Ngô Thành Nam động vào Hoắc Tùng Quân. Con thấy số mình dài lắm, không chết sớm được đâu đúng không hả?”

Lúc này, An Vu Khang đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu An Bích Hà.

An Bích Hà cúi đầu, lấy tay che má, nhìn An Vụ Khang chăm chẵm, cô ta không cam lòng mà ên tiếng: “Con làm sao chứ? Con chỉ nghĩ đơn giản là An thị có thù hận Hoắc Tùng Quân. Chỉ cần xử lý anh ta là chúng ta không cần phải cả ngày lo lắng, đề phòng như vậy nữa. Ngô Thành Nam tự tin có thể đối phó được với anh ta, suýt chút nữa con đã thành công rồi… chỉ một chút nữa thôi.”

Nếu như ngày hôm qua, khi cô ta đi vào hang tìm người, chỉ cần đi về phía trước thêm một chút nữa, dù chỉ một chút nữa thôi, Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã sẽ không thể sống sót đi ra ngoài.