Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 475




Ông cụ Ngô hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: “Tại sao ông lại cứ khăng khăng đưa ra cái yêu cầu này? Rõ ràng là ông biết tôi muốn giao nhà họ Ngô lại cho Thành Nam mà ông lại nói như vậy. Rốt cuộc là ông có ý gì?”

Ông nội Hoắc vẫy vẫy tay, thở dài nói: “Ông ấy, sao lại đa nghi như vậy chứ. Từ hồi còn trẻ đến tận bây giờ cũng không hề thay đổi, tôi không hề có ý gì hết. Tôi chỉ không muốn cháu trai của mình vừa phải trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy lại liên tục nhìn thấy Ngô Thành Nam ở thành phố An Lạc rộng lớn này sẽ gợi lại những ký ức đau lòng cho thằng bé, như vậy tôi cũng đau lòng lắm”

“Đúng vậy, Ngô Thành Nam nhà các ngươi làm những chuyện này đã tạo những ám ảnh trong lòng Tùng Quân nhà chúng tôi, sự ám ảnh ấy cũng giống như những vết thương trên cơ thể vậy, khó mà lành lại được” Mẹ Hoắc vội vàng phóng đại thêm những lời mà ông nội Hoắc nói.

Ông cụ Ngô vừa nghe thấy những câu đó, khóe miệng giật giật mấy cái.

Sự ám ảnh trong lòng? Hoắc Tùng Quân? Làm sao mà có thể tạo thành sự ám ảnh đối với Hoắc Tùng Quân được!

Đúng như ông nội Hoắc nói, đã sống hơn nửa đời người rồi, ông ta đương nhiên nhìn thấu tính cách của mỗi người.

Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, Hoắc Tùng Quân là một trong số những người trẻ tuổi ưu tú nhất, cho dù là thủ đoạn hay là năng lực, kế sách, không thiếu thứ nào hết.

Nói về thủ đoạn độc ác, thì Ngô Thành Nam làm gì có cửa so sánh với Hoắc Tùng Quân.

Vì vậy anh làm sao có thể bị ám ảnh, cho dù có bị dao đâm vào người, đạn sượt qua mắt, có khi còn không thể tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng anh ấy chứ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ gật gù, đồng lòng như một của ba người nhà họ Hoắc, ông cụ Ngô không thể nói không nên lời.

Dù cho có nói kiểu gì thì nhà họ Ngô họ cũng đuối lý hết.

Ông nội Hoắc nhìn thấy tâm trạng của ông ta đã được thả lỏng ra thì tiếp tục nói: “Thật ra thì cho Ngô Thành Nam đến công ty con làm cũng không phải là một ý kiến tồi, cho nó ra ngoài tự mình trải nghiệm để trưởng thành, nói không chừng một mình nó tự kinh doanh một công ty còn tốt hơn là đào tạo nó ở thành phố An Lạc này”.

Ông cụ Ngô nghe vậy thì càng tức giận, trả lời lại một cách mỉa mai: “Vậy tại sao ông không cho Hoắc Tùng Quân nhà ông đi đến công ty con ở thành phố khác?”

“Ôi chao, ông nói cái gì kỳ vậy, Tùng Quân nhà chúng tôi đều có phạm sai lầm gì, tại sao lại phải xuống công ty con chứ?” Vẻ mặt của ông nội Hoắc vô cùng vô tội, thậm chí câu này của ông nội còn khiến cho người khác cảm thấy ngây thơ đến tức cười.

Ông cụ Ngô tức đến mức gân xanh nổi lên đầy mặt, nhưng rồi cũng vẫn phải thỏa hiệp, cắn răng nói: “Được!”.

“Như vậy mới được chứ” Vì đã đạt được mục đích nên ông nội Hoắc cười híp mắt nhấp một ngụm trà: “Lần này chúng tôi chủ động qua đây là cho nhà họ Ngô các người một cơ hội để chuộc tội, dù sao hai chúng ta đã có giao tình bao nhiêu năm rồi mà. Tuy là Ngô Thành Nam nhà các người thủ đoạn độc ác nhưng chúng tôi không giống nó, chúng tôi là người sống có tình có nghĩa”

Ông cụ Ngô cảm thấy ông ta sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy nhục nhã như vậy, nhất là đứng trước mặt ba người nhà họ Hoắc này, ông ta đã mất toàn bộ thể diện, không thể nói được gì hết.

Đúng là đã được lợi rồi còn khoe mẽ!

“Thời gian không còn sớm nữa, tối hôm qua ba người chúng tôi đã cả đêm không ngủ rồi, buồn ngủ rồi, không thể so với người được ngủ một giấc ngon như ông. Chúng tôi đi về đây” Ông nội Hoắc ngáp một cái, thấy vậy mẹ Hoắc và bố Hoắc cũng vội vàng đỡ ông cụ đứng dậy.

Ông cụ đi tới cửa cong cười híp mắt quay đầu nhắc nhỡ: À quên, các người nhớ là đừng dẫn Ngô Thành Nam tới quá sơm, giờ chúng tôi phải về ngủ một giấc mới có thể nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ nói xin lỗi của nó”.

Ông nội nói xong, nhờ vào được con trai con dâu đỡ, thoải máu rời khỏi đó.

Mặc dù là chỉ bước những bước chậm rãi, nhưng tướng đi không khác gì tướng quân đánh thắng trận, tràn đầy năng lượng, một nhà ba người giống nhau như đúc.

Cửa lớn đóng lại, cuối cùng ông cụ Ngô cũng không nhịn được nữa, quăng cái ly trong tay xuống, vỡ tan tành.

Người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt bị ghẹn chết mà không nói được gì của ông cụ thì chỉ cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng, ai cũng biết là ông cụ Ngô đang vô cùng tức giận.