Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 472




Ông nội Hoắc nối tiếp lời của con dâu: “Tùng Quân nhà chúng tôi liều mạng trốn thoát, trên người có đầy vết thương đi vào khu rừng dưới đáy dốc, nhưng Ngô Thành Nam ra tay độc ác, không chịu buông tha cho thằng bé, ra lệnh lục soát toàn bộ khu rừng, muốn giết người diệt khẩu. Lúc nhà họ Hoắc chúng tôi cho người đi tìm thì phát hiện xung quanh có những chiếc xe này đang đỗ ở đó, Ngô Thành Nam phát hiện ra chúng tôi thì lo sợ hai bên sẽ đụng mặt nên mới chịu ra lệnh ngừng lục soát, dẫn người rời đi”

Ông nội cầm những tấm hình lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Những tấm hình này cũng có được từ đó, chúng tôi để thu thập bằng chứng, chính là vì muốn tới đây để đòi một lời giải thích, nếu như hôm nay ông không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì chúng tôi sẽ gửi những tấm hình này cho cảnh sát. Mưu sát không thành công nên cũng không biết được là đứa cháu trai ngoạn này của ông sẽ bị xử bao nhiêu năm nữa”

Ông cụ Ngô nghe xong những câu này, nổi hết cả gân xanh xung quanh huyệt Thái Dương, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Ông ta biết rất rõ tính cách của ông nội Hoắc, ông ấy không bao giờ nói giỡn, có thể chắc chắn đến chín phần là Ngô Thành Nam thật sự đã làm những chuyện đó.

Ông cụ Ngô cảm thấy đầu óc choáng váng, tức giận, thần kinh căng thẳng.

Thằng bé Ngô Thành Nam này sao có thể làm ra những chuyện không biết suy nghĩ như vậy chứ! Dám ra tay với Hoắc Tùng Quân giữa thanh thiên Lạc nhật, nó tưởng là nhà họ Hoắc dễ đụng đến lắm à!

Ông cụ Ngô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía người người nhà họ Hoắc ở đối diện.

Lúc này không thể thỏa hiệp dễ dàng được, nếu không… Nhà họ Hoắc sẽ biết được rằng có thể được đằng chân lân đằng đầu.

“Đây cũng chỉ là những lời nói từ một phía của các người, chỉ dựa vào vài ba tấm hình và một vài lời nói của các người sao tôi có thể tin là thật được. Nếu như các người chụp được hình Thành Nam nhà chúng tôi thật sự ra tay với Hoắc Tùng Quân nhà các người thì đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho nhà họ Hoắc các người một câu trả lời thỏa đáng.”

Ông cụ Ngô nói, rồi cầm một bức ảnh lên, nở một nụ cười lạnh: “Các người có thể nói như vậy thì tôi cũng có thể nói tấm hình này chỉ là chụp mấy người trẻ tuổi đi dạo chơi ngoại thành, ông nhìn khung cảnh xung quanh mà xem, cũng đâu đến nỗi tệ. Người trẻ tuổi ấy mà, sống ở thành phố lâu rồi cũng chán, thích những nơi giống như thế này. Ngô Thành Nam đã giúp cho nhà họ Ngô không ít chuyện, không có thời gian du lịch vì vậy nên giờ thằng bé muốn đi du ngoạn vùng ngoại ô thành phố An Lạc, không được sao?”

Ông nội Hoắc nghe xong những lời này, cảm thấy vô cùng nực cười: “Đi du ngoạn vào buổi tối ở nơi hoang vu như thế này à? Ngô Thành Nam nhà các người chơi với ma à?”.

Biểu cảm của ông cụ Ngô hơi cứng lại, có chút xấu hổ: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa, nói tóm lại là những tấm hình này không nói lên điều gì cả. Tôi không thể chỉ vì vài ba tấm hình này và mấy lời nói của ông mà nghiêm khắc trừng trị cháu tôi được”

“Tôi cũng đoán được rằng ông sẽ nói như vậy. Ông nội Hoắc vừa nghe xong, trong người không chỉ bừng sức sống, mà còn cười hả hê.

Nhìn thấy nụ cười này của ông nội Hoắc khiến cho trong lòng ông cụ Ngô dâng lên cảm giác bất an, cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Quả nhiên, sau đó ông nội Hoắc nói với mẹ Hoắc: “Hà Lan, lấy máy ghi âm ra đây” Lông mày ông cụ Ngô nhảy dựng lên, mí mắt giật điên cuồng.

Mẹ Hoắc nhìn lướt qua ông ta một cái, hếch cằm hừ lạnh, nhanh chóng lấy máy ghi âm ra rồi bật lên.

– Bên trong phát ra tiếng gió thổi, tiếng lá cây bay xào xạc, có tiếng chân người đạp lên cỏ, sau đó là giọng nói đầy kinh ngạc của An Bích Hà.

“Ồ, ở đây có một cái hang nè”

Sau đó là đoạn đối thoại giữa cô ta và Ngô Thành Nam, ông cụ Ngô càng nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tiếng của Ngô Thành Nam và An Bích Hà trong máy ghi âm càng ngày càng nhỏ, chắc là dần dần rời đi, phía xa xa còn có thể nghe thấy bọn họ đang thì thầm to nhỏ thương lượng sau khi bắt được Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã thì nên xử lý như thế nào, thương lượng chuyện nên giết người diệt khẩu.

Đoạn ghi âm kết thúc, mẹ Hoắc lại cất máy ghi âm đi, kiêu ngạo nhìn vẻ mặt khó coi của ông cụ Ngô: “Ông nghe có rõ không? Bên trong có phải là tiếng của Ngô Thành Nam nhà các người không? Chắc ông sẽ không nói là do chúng tôi tự mình ghi âm rồi vu oan giá họa đâu nhỉ? À nếu như ông còn có gì thắc mắc thì chúng ta cứ báo cảnh sát đi, để chuyên gia giám định thử..”

Trong giọng nói của bà ấy không nén được sự hả hê, những tấm hình kia bọn họ chỉ dùng để dò xét ông cụ Ngô mà thôi, kết quả dự đoán không sai, ông cụ Ngô đúng là không thừa nhận, hơn nữa còn cáo già muốn tẩy trắng cho Ngô Thành Nam.