Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 468




“Thật tốt quá, bọn họ chỉ sợ là đã phí công đi tìm, cũng không tìm được gì?

An Bích Hà vô cùng kích động, tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã có thể đặt xuống, chỉ cần nhà họ Hoắc không thể tìm được hại người này, cục diện đối với bọn họ là vô cùng có lợi.

“Em đã nói là anh suy nghĩ nhiều rồi mà, chúng ta đã tìm kiếm lâu như vậy mà không tìm được, bọn họ làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy chứ. Đừng suy nghĩ nhiều quá, hôm nay là một ngày mệt mỏi, chúng ta mau đi nghỉ sớm thôi.”

Ngô Thành Nam lại vô cùng cẩn thận, nghe vậy nói: “Ngày mai khi trời vừa sáng chúng ta tiếp tục đi tìm, tôi muốn nhanh chân hơn người nhà họ Hoắc tìm được hai người kia trước”

Ngô Thành Nam bảo người đi ra ngoài, quay đầu nhìn An Bích Hà, bởi vì tinh thần buông lòng, ở phương diện khác nhu cầu cũng đã tăng lên, anh ta kéo tay An Bích Hà đi vào trong phòng ngủ, âm thanh triền miên, ám muội: “Mau đi theo anh, thả lỏng ra một chút.”

An Bích Hà đỏ mặt, đôi mắt cô ta rất đẹp, lên tiếng.

“Chúng ta đều đã chạy một ngày như vậy rồi, em đã rất mệt mỏi”

“Không sao đâu, anh nhất định sẽ không để em mệt mỏi” Ngô Thành Nam nói, ngón từ bả vai lên đến khuôn mặt cô ta: “Sức khỏe của em gần đây đã khôi phục rất tốt, mặt đã hồng hào hơn rồi.”

Lúc trước, bộ dạng của An Bích Hà vô cùng kinh khủng, cho dù là vì quyền lợi, Ngô Thành Nam cũng không chịu được, tuy nhiên gần đây cô ta đều một mực điều dưỡng thân thể mình, thân thể đã tốt lên khá nhiều, dung mạo cũng dần phục hồi.

“Đó là tất nhiên rồi.” An Bích Hà nói, vẻ mặt có chút hơi buồn: “Tuy rằng vẻ đẹp của em đã dần khôi phục, thế nhưng em vẫn không thể có thai được, ông cụ Ngô nhất định sẽ không để cho anh cưới em, khi đó, em phải làm gì bây giờ”

Ánh mắt của Ngô Thành Nam lóe lên tia sáng, thuận miệng để cho qua lệ nói: “Không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ”

An Bích Hà quả nhiên đã cảm động, chủ động hôn lên cổ Ngô Thành Nam.

Hai người ôm nhau lên giường, rất nhanh trong lòng ngủ truyền đến tiếng triều miên không thể nói.

Tại nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc nhìn chủ Lưu, hỏi: “Thế nào rồi, người đã đi rồi sao?”

“Dạ thưa, người đã đi rồi ạ, người nọ chỉ sợ là người của Ngô Thành Nam phải đến để xem tình hình ” Chú Lưu trầm lên tiếng.

Thời điểm bọn họ đi tìm người, cũng đã để lại ở nhà họ Hoắc vài người canh phòng. Khi bọn họ phát hiện ra đang có người lớn lút ở cửa, trực tiếp nói cho ông nội Hoắc biết.

Cho nên, ông nội Hoắc quyết định chia người thành hai đường. Lái một chiếc xe đưa Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã đến bệnh viện. Ông nội Hoắc và bố Hoắc cùng những người khác thì quay trở về nhà.

Bởi vì đã cố ý dặn dò trước, tất cả mọi người đều không có biểu hiện vui mừng, tất cả đều trầm mặt, làm ra vẻ ủ rũ, cố ý gạt người của Ngô Thành Nam phải đến, để cho anh ta thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị cho ngày mai.

Đến lúc đó thừa dịp đám người Ngô Thành Nam không để ý, đánh cho bọn họ một cú thật đau.

Ngô Thành Nam không phải thích tập kích bất ngờ sao? Vậy bọn họ cũng sẽ bắt chước, khiến cho đám người Ngô Thành Nam cũng phải nếm được mùi vị đó.

Lạc Hiểu Nhã lo lắng rằng vết thương của Hoắc Tùng Quần xử lý không kịp thời sẽ rất dễ bị nhiễm trùng và bị sốt cao.

Bác sĩ cũng lo lắng như vậy nên mới yêu cầu bọn họ phải nằm viện để quan sát thêm.

Chính vì sợ như vậy nên Lạc Hiểu Nhã không dám ngủ, cho dù cô đang rất buồn ngủ, mí mắt sắp díp lại cả rồi nhưng vẫn cố thức, cho dù có ngủ cũng ngủ không sâu, vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh.

Vào lúc nửa đêm, Lạc Hiểu Nhã nghe thấy tiếng hít thở của người ở giường bên cạnh càng ngày càng nặng nề, cô uể oải từ từ mở mắt. Ở dưới ánh đèn hiu hắt, cô nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cuộn cả người vào trong chăn, sắc mặt ửng hồng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cả khuôn mặt đều bị bao phủ bởi màu ửng hồng, nhưng đôi môi lại trắng bệch, nhợt nhàn, nhìn thoáng qua có sự tương phản vô cùng lớn.