Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 462




Lạc Hiểu Nhã thu dọn áo khoác, cả người co ro vì lạnh đi về phía trước, nơi lúc trước cô đi qua có nhiều trái cây.

Hiện giờ, trong hang chỉ còn lại một người là Hoắc Tùng Quân, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Anh chầm chậm đi ra ngoài, ở xung quanh hang tìm kiếm một ít cành cây khô, chuẩn bị đốt lửa lên. Hiểu Nhã từ bên ngoài trời về, khẳng định sẽ rất lạnh, đốt một ít lửa lên có thể sẽ khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.

Để cành cây khô chất thành một đống nhỏ, Hoắc Tùng Quân đang chuẩn bị đốt lửa, bất ngờ, anh lại nghe thấy tiếng người từ xa đang đến gần về phía này.

Hang đá đang tối đen trở nên sáng hơn vì có ánh sáng của đám người đó chiếu tới.

Mặt Hoắc Tùng Quân biến sắc, phản ứng đầu tiên của anh chính là nghĩ bọn người Ngô Thành Nam quay trở lại đây. Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, anh chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng mình.

Hiểu Nhã vẫn còn ở bên ngoài!

Nghĩ như vậy, anh lập tức chống người đứng dậy, nghe tiếng của đám người kia. Từ bước chân và giọng nói, có thể nghe thấy được có rất nhiều người, chí ít so với đám người mới tới lúc này thì gần như gấp đôi.

Không đúng, đây không phải đám người của Ngô Thành Nam Suy nghĩ này vừa mới hiện ra, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ Hoắc: “Hoắc Tùng Quân, Lạc Hiểu Nhã, các con ở đâu, lên tiếng đi”

Mẹ Hoắc đã tìm kiếm rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm được hai người họ, tâm trạng mẹ Hoắc trước đó dù có bình tình đến đâu, giờ cũng bắt đầu suy sụp và khóc nức nở.

Hoắc Tùng Quân bị tiếng nói này làm cho run lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Người của nhà họ Hoắc cuối cùng cũng đã đến rồi.

Anh gạt đám cỏ ở cửa hàng sang một bên, từ bên trong hang chui ra ngoài, hướng về phía có ánh đèn, phất phất tay, gọi to: “Tôi ở đây”.

Tiếng của Hoắc Tùng Quân không lớn, thế nhưng lại cực kỳ dễ nhận ra, ngay khi âm thanh này được phát ra đã khiến cho tất cả mọi người tìm kiếm đều sững sờ.

Ngay lập tức, có ba người lao ra khỏi đám đông.

Đó là bố Hoắc, mẹ Hoắc và Triệu Khối Vĩ.

Trong ba người, chỉ có một mình Triệu Khôi Vĩ có vẻ bình tĩnh nhất, anh ấy biết ông chủ của mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng bố Hoắc và mẹ Hoắc thì lại làm quá lên.

Hai người còn lại, một người rơi lệ, hai mắt tràn đầy kích động, một người ngây ngẩn cả người, vừa chạy vừa gọi tên Hoắc Tùng Quân.

Tốc độ chạy của mẹ Hoắc lúc này gần như đã đuổi kịp được quán quân Olympic rồi, vừa khóc vừa cười chạy về phía Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân ơi, Tùng Quân, cuối cùng thì mẹ cũng đã có thể tìm được con”

Hoắc Tùng Quân không biết vì sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, vô thức tiến lên vài bước.

Mẹ Hoắc cuối cùng cũng đã chạy đến trước mặt Hoắc Tùng Quân, ôm chầm lấy anh, khóc như muốn lôi hết tim gan phèo phổi của mình ra: “Mẹ còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện gì rồi, làm cho mẹ sợ muốn chết”

Vừa mới đi xuống dưới, thấy được chiếc xe kia bị cháy chỉ còn khung xe, mẹ Hoặc thật sự đã sợ đến mức như tim ngừng đập.

Lúc trước, khi Hoắc Tùng Quân còn bé, mẹ Hoắc vì muốn để cho con trai được ông nội thích mà đã đưa anh cho ông nội Hoắc, quan hệ mẹ con cũng vì vậy mà trở nên xa lánh. Thế nhưng, cho dù con trai có lạnh lùng đến đâu, trong lòng mẹ Hoắc, Hoắc Tùng Quân không có chuyện gì không làm được, là tinh anh trong tinh anh của loài người.

Mẹ Hoắc thật sự không ngờ đến một người như Hoắc Tùng Quân cũng có lúc lại gặp phải chuyện không may.

Mẹ Hoắc thực sự rất sợ, vì thế nên mới muốn đưa người nhanh chóng đi xuống dưới để tìm người.

“Mẹ, con không sao cả!” Vào lúc Hoắc Tùng Quân nói xong, mẹ Hoắc mới không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn anh, mẹ Hoắc muốn nói: con rốt cuộc cũng đã gọi mẹ một tiếng “mẹ” rồi, Kết quả, lời chưa kịp nói ra đã nhìn thấy trên trán Hoắc Tùng Quân có vết thương lớn, máu đã đông lại, quần áo cũng có đầy vết máu.