Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 447




Nói là công nhưng thật ra là không khác gì hai chân của Hoắc Tùng Quân đang bị kéo đi. Cũng bởi vì dáng người của anh quá cao, cả người đặt ở trên đầu và vai của Lạc Hiểu Nhã, còn hai chân vừa dài vừa to thì không có chỗ để, chỉ có thể kéo đi..

Mồ hôi trên trán Lạc Hiểu Nhã rơi xuống từng giọt từng giọt, cô cắn chặt răng, trong lòng oán thầm, nếu như lần này có thể an toàn trở về thì nhất định sau đó cô phải thuyết phục Hoắc Tùng Quân giảm cân mới được.

Mặc dù thân hình của anh không phải là mập mạp, nhưng cơ thể toàn cơ bắp này nặng chết đi được.

Lạc Hiểu Nhã thở hổn hển, gạt từng lùm cỏ dại một, ở đây ngay cả một con đường tử tế cũng không có, vì vậy hiếm thấy có dấu chân nào của con người cả. Cô cứ đi theo bản năng, cũng không biết là đến bao giờ mới có thể thoát khỏi nơi này nữa.

Cô vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì phát hiện ở đây không có tín hiệu, kể cả muốn gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không gọi được.

Cô nghĩ mãi không ra, tại sao ở thành phố An Lạc này lại có một nơi không có người ở như này chứ? Đường đường là một thành phố quốc tế mà chẳng khác gì ở trên rừng núi cả.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này Hoắc Tùng Quân mới từ từ mở mắt.

Sau khi anh khôi phục được ý thức thì phản ứng đầu tiên là chân đau, sau đó là trán đau, phản ứng cuối cùng là hình như mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, nhỏ nhắn, ấm áp, vô cùng vừa vặn.

“Hoắc Tùng Quân, anh tỉnh rồi à?” Lạc Hiểu Nhã cảm nhận được tiếng hít thở của người trên lưng có chút thay đổi thì cô nhận ra được rằng Hoắc Tùng Quân đã tỉnh rồi. Cô vội vàng thả anh xuống dưới đất để kiểm tra tình trạng của anh.

Cô cẩn thận từng li từng tí đỡ Hoắc Tùng Quân dựa vào thân cây, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt vui sướng.

Hoắc Tùng Quân mở mắt, lau sạch toàn bộ máu sắp đông cứng lại trên mắt mình rồi anh ngẩng đầu nhìn Lạc Hiểu Nhã, trong phút chốc anh cảm thấy có chút sững sờ.

Trước mặt Hoắc Tùng Quân chính là cô gái của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết của cô đã trở nên bẩn thỉu, nhem nhuốc, chỗ đen chỗ trắng, chỉ có cặp mắt đào hoa kia thì vẫn luôn sáng long lanh, vẻ mặt vui sướng.

“Em không sao chứ?” Hoắc Tùng Quân nhớ tới tình huống nguy hiểm vừa rồi thì vội vã, căng thẳng hỏi.

Đám người truy sát hai người bọn họ đúng là không muốn sống nữa, ngang nhiên lái xe đụng vào xe của bọn họ, chưa dồn họ vào đường cùng thì vẫn tiếp tục đụng vào, mãi cho đến khi xe mất kiểm soát lao xuống dốc.

“Anh đừng lo lắng cho em nữa, em không sao hết, tinh thần vẫn còn thoải mái lắm. Ngược lại anh nên tự lo cho bản thân mình đi kìa” Lạc Hiểu Nhã tức giận nhìn anh.

So ra thì dáng vẻ bây giờ của anh thảm hơn cô nhiều, nhìn không ra dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng mọi khi nữa mà bây giờ trông anh vô cùng chật vật, trên mặt toàn là vết máu đã khô, đỏ cả một mảng.

Quần áo trên người thì có nhiều chỗ đã bị rách tả tơi, nhìn thoáng qua vô cùng thảm thương.

“Anh à?” Hoắc Tùng Quân tự chỉ vào bản thân mình, sau khi sự lo lắng cho Lạc Hiểu Nhã tan biển thì cũng là lúc cảm giác đau đớn quay trở lại.

“Đúng vậy, trên trán anh toàn là máu thôi” Lạc Hiểu Nhã nói, ngón tay còn chạm vào trán anh, muốn lau sạch giúp anh nhưng lại sợ ngón tay mình đụng mạnh sẽ làm đau anh, khiến cho vết thương của anh càng nặng hơn.

Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy thì biểu cảm vô cùng kỳ quái, anh chỉ chỉ vào đôi chân của mình.

“Nhưng mà không biết tại sao mà anh lại cảm thấy chân còn đau hơn?”

Lạc Hiểu Nhã nhìn theo hướng ngón tay của anh chỉ thì nhìn thấy chiếc quần rách bươm của anh, cô ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, trong giọng nói còn mang chút tủi thân: “Cũng tại anh cao quá đó, em không cũng nổi nên chỉ có thể… Vừa cũng vừa kéo”.

Hơn nữa vừa rồi cô chỉ mải cố gắng chạy càng xa càng tốt, cô chưa từng nhìn lại phía sau vì vô sợ đám người kia vẫn còn đuổi theo.

Hoắc Tùng Quân có chút bất đắc dĩ, nhưng anh lại đau lòng vì dáng vẻ chật vật của Lạc Hiểu Nhã hơn nhiều. Vốn dĩ anh chỉ muốn nuôi cô, cưng chiều cô giống như một nàng công chúa nhỏ, không muốn để cô phải chịu vất vả như vậy.

“Để em xem xem chân của anh sao rồi” Lạc Hiểu Nhã nói rồi xắn ống quần tây của Hoắc Tùng Quân lên.

Ông quần xắn đến đâu là nhìn thấy bề mặt da trắng nõn nơi đó bị mài xuống đất, mặc dù không chảy máu nhưng nhìn có vẻ rất đau.