Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 438




Nếu cậu ta còn ở lại đây, lỡ như tâm trạng của Hoắc Tùng Quân không tốt, giận cá chém thớt thì coi như cậu ta tiêu đời. Quý Tiêu Châu vội vàng chào tạm biệt hai người rồi biến mất như tên. lửa.

Lạc Hiểu Nhã vẫn còn vùi đầu trong lồng ngực của Hoắc Tùng Quân, sau khi Quý Tiêu Châu rời đi cô mới từ từ rời khỏi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Lạc Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân không nhịn được cười: “Biết sợi sao còn bướng bỉnh đi làm, anh không phải đã nói với em rồi sao? Không được để bản thân dính vào mấy chuyện nguy hiểm”

Lạc Hiểu Nhã lí nhí nói: “Lúc biết Lạc Đại Hùng đã giở trò với thắng xe của bố, em vô cùng Một lúc sau, đợi cho đến khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, anh mới buông cô ra, sau đó nhẹ giọng trách mắng: “Em không biết đau sao? Sao lại cắn mạnh đến thế này?”

Mặc dù Lạc Hiểu Nhã đã ngừng khóc, nhưng vẫn không ngừng được tiếng nấc nghẹn của mình, vai cô không ngừng run rẩy, không thể nói được gì.

Đây chính là cách khóc tàn nhẫn nhất đối với bản thân.

Nhìn cô, Hoắc Tùng Quân cũng không nỡ trách cô thêm nữa, anh lại kéo cô vào lồng ngực của mình rồi nhìn sang Quý Tiêu Châu đang đứng bên cạnh.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”.

Quý Tiêu Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cảm thấy thật may mắn vì cuối cùng Hoắc Tùng Quân, cũng phát hiện ra ở đây còn có sự hiện diện của cậu ta. Hành động lúc nãy của Hoắc Tùng Quân khiến cậu ta cứ nghĩ đây là chỗ không người và cậu ta chính là một người vô hình.

“Lạc Đại Hùng nói Hiểu Nhã không phải là con cháu của nhà họ Lạc, lúc còn nhỏ cô ấy được nhận nuôi, Hiểu Nhã không chịu được cú sốc này”

Quý Tiêu Châu nói xong, Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc trước, anh đã từng cho người đi điều tra, nhưng chưa từng tra ra chuyện này. Có lẽ bố mẹ của Hiểu Nhã sợ rằng sự thật này sẽ là một đả kích lớn cho cô vì vậy đã dùng mọi cách giấu nhẹm chuyện này.

Có thể giấu đến mức người của nhà họ Hoắc cũng không thể điều tra ra được thì có thể thấy bố mẹ của Hiểu Nhã dù không phải bố mẹ ruột nhưng có lẽ từ lâu cũng đã xem cô như con gái ruột của họ.

Anh xoa xoa đầu của cô rồi ôm cô càng chặt hơn nữa: “Hai người đang định đi đâu vậy?”

Quý Tiêu Châu lập tức trả lời: “Chúng tôi định đi đến viện dưỡng lão để hỏi bà cụ Lạc thực hư chuyện này là thế nào”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

Quý Tiêu Châu muốn nói bản thân không có việc gì quan trọng nên có thể đi cùng họ. Nhưng nhìn ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cậu ta đành nuốt ngược lại vào bụng những lời định nói.

“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần phải làm, vậy tôi đi trước đây.”

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đúng thật là dọa người mà.

Hoắc Tùng Quân đã đến đây thì e rằng anh cũng đã điều tra ra được việc cậu ta chính là người đã giới thiệu anh Long cho Lạc Hiểu Nhã.

Nếu cậu ta còn ở lại đây, lỡ như tâm trạng của Hoắc Tùng Quân không tốt, giận cá chém thớt thì coi như cậu ta tiêu đời. Quý Tiêu Châu vội vàng chào tạm biệt hai người rồi biến mất như tên. lửa.

Lạc Hiểu Nhã vẫn còn vùi đầu trong lồng ngực của Hoắc Tùng Quân, sau khi Quý Tiêu Châu rời đi cô mới từ từ rời khỏi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Lạc Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân không nhịn được cười: “Biết sợi sao còn bướng bỉnh đi làm, anh không phải đã nói với em rồi sao? Không được để bản thân dính vào mấy chuyện nguy hiểm”

Lạc Hiểu Nhã lí nhí nói: “Lúc biết Lạc Đại Hùng đã giở trò với thắng xe của bố, em vô cùng tức giận, lúc đó em không còn nghĩ được gì nữa chỉ muốn đi báo thù lập tức, vì vậy mới..”

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoắc Tùng Quân, cô kéo kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng giận tôi nữa. Mọi chuyện cũng đã xong hết rồi, em cũng không bị thương tích gì, lần sau em sẽ không tự ý làm mấy chuyện này nữa.”

“Em đã hứa với anh bao nhiêu lần rồi?” Hoắc Tùng Quân nhíu mày nhìn cô: “Lần trước, sau khi cứu mẹ của anh em cũng đã hứa sẽ không để bản thân gặp chuyện nguy hiểm, nhưng cuối cùng thì sao chứ?”

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu, cô không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Lần này không tính, lần này là tình hình đặc biệt, lần sau em sẽ không.”