Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 425




Hôm nay, sau khi xảy ra náo loạn đó, ông ta mới biết được, Lạc Hiểu Nhã căn bản không có khả năng chống đỡ cho ông ta. Mà công ty cũng không cho ông ta một cơ hội nào mà cứ như vậy trực tiếp sa thải ông ta.

Chuyện này sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn.

Mặc dù Lạc Đại Hùng biết, ông ta đã không thể ở lại Hoắc Kỳ, nhưng khi nhận được thông tin này, ông ta cảm thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta đã bị con lạc đà đè chết rồi.

Ông ta tỏ ra vô cùng chật vật mà quỳ trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác được mình đã không còn bất kỳ cách nào nữa.

Người của anh Long nhìn bộ dáng tuyệt vọng của hai bố con bọn họ rồi lại nhìn căn nhà của bọn họ.

Ngôi nhà này là một căn hộ có ba phòng ngủ, rất rộng rãi. Mặc dù hơi lộn xộn, tuy nhiên một ngôi nhà lớn nằm ở khu vực này cũng đáng giá không ít tiền.

Hơn nữa, anh Long chính là người chăm sóc ngôi nhà này, mà đây cũng chính là ý muốn của cô Lạc.

Anh ta nhìn vào hai bố con đang quỳ trên mặt đất, nhắc nhở: “Chúng tôi đã điều tra rồi. Dưới danh nghĩa của hai bố con các người đúng là không đón nhiều tiền, mà chúng tôi cũng không đến mức vô tình vô nghĩa như vậy. Nếu các người đã không có tiền, vậy thì hai người có thể dùng những thứ khác để trả nợ. Mà căn nhà này cũng không tồi…”

Lời của anh ta còn chưa dứt, Lạc Đại Hùng và Lạc Quang đã tỏ ra vô cùng vui mừng.

Đúng vậy, bọn họ còn có căn nhà này. Hơn nữa, căn nhà này là do Lạc Quang Nhật mua được, vốn cũng không phải là đồ của bọn họ, cho nên nếu dùng để trả nợ, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Lạc Đại Hùng vội vàng nói: “Chúng tôi trả nợ, trả nợ bằng căn nhà này cho các người. Vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong”

Lạc Quang ở bên cạnh cũng liều mạng gật đầu. Chỉ cần không chém tay chân anh ta thì căn nhà này được tính là cái gì. . Chuyên trang đọc truyện [ T RUМtrцyen.оR G ]

Người đàn ông kia bật cười một tiếng, lắc lắc đầu ngón trỏ tay phải rồi nói: “Các người còn đang nợ anh Long của chúng tôi mười tám tỷ mà căn nhà này đã được sử dụng không dưới năm tháng. Cho dù vị trí của căn nhà này cũng không tệ nhưng còn lâu mới đáng cái giá mười tám tỷ.

Cùng lắm nó cũng chỉ đáng giá tầm ba đến sáu tỷ là cùng.”

Lạc Đại Hùng kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Năm đó Lạc Quang Nhật mua căn nhà này cũng phải tốn đến chín tỷ. Mà căn nhà này lại càng ngày càng đáng giá, sao từ trong miệng bọn họ lại lập tức giảm về chỉ có ba đến sáu tỷ vậy.

“Không, không phải, năm đó em trai của tôi… Không, khi tôi mua ngôi nhà này, tôi đã phải bỏ ra chín tỷ. Mà căn nhà này cũng đã tăng giá, ít nhất nó cũng phải có giá mười hai đến mười năm Lạc Đại Hùng mới giải thích được hai câu thì bị một người nào đó nhìn khiến cho giọng nói của ông ta cũng dần dần nhỏ đi.

Bọn họ đang đứng ở vị trí của bên con nợ, đã không còn cách nào để có tiền mà trả nợ. Hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể dùng nhà để trả nợ. Cho dù có phải ngậm bồ hòn thì bọn họ cũng không có cách nào để khiếu nại.

Anh Long là một kẻ khó chơi lại có quyền có thể. Hơn nữa, hoạt động cho vay nặng lãi của anh ta còn là hoạt động hợp pháp. Cho dù làm theo thủ tục pháp lý thì cũng không thể làm được gì.

“Đại, đại ca, tôi sẽ giao căn nhà này cho các người. Mà chúng tôi cũng không có thứ gì khác, cho dù các người có đánh chết chúng tôi thì tôi cũng không thể trả được khoản tiền này. Cả hai người chúng tôi đều không thể” Lạc Đại Hùng khóc lóc cầu xin.

Người đàn ông nhìn ông ta rồi cười lạnh: “Ông không thành thật. Ông lấy căn nhà này từ người em trai Lạc Quang Nhật của mình. Mà ngoại trừ căn nhà này, không phải ông cũng có thể lấy căn nhà trước kia của mình để trả nợ sao? Đó mới thực sự là tài sản của gia đình ông.”

Lạc Đại Hùng và Lạc Quang tỏ ra sửng sốt một hồi. Ánh mắt của cả hai người bọn họ đồng loạt bắt đầu có chút bối rối.

Căn nhà đó chính là lối thoát cuối cùng của bọn họ. Nếu dùng căn nhà hiện tại mà bọn họ đang ở để trả nợ cho anh Long thì nhiều nhất, bọn họ cũng chỉ cảm thấy đau lòng một chút. Nhưng căn nhà kia chính là sự đảm bảo cuối cùng của bọn họ.

Nếu như đưa cho anh Long cả hai thì cả nhà bọn họ sẽ ở đâu. Mà trên người bọn họ lại không có tiền, đồ đạc đều được dùng hết vào việc trả nợ, vậy thì bọn họ chỉ còn cách ngủ ngoài đường mà thôi.

Lạc Đại Hùng nói ra những khó khăn của mình.